- Không cần.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Cổng thành hẹp, đội quân lớn không thể đi qua nhanh được, chỉ cần Lão Nha doanh của Kinh Mậu Thành và Cô Sơn doanh của Lý Huyền kịp thời áp sát thì có thể hình thành thế bao vây hình vòng cung đánh lén quan quân, như vậy người của Vương Phác tới không thể triển khai được, binh lực sẽ bị thất thế hoàn toàn, chờ khi Vương Phác kịp phản ứng sẽ điều quân tinh nhuệ ở Ủng thành lên thành tăng cường chi viện, hừ hừ, tất cả đều đã muộn rồi ….
- Hiểu rồi.
Lý Hổ gật đầu nói:
- Khi đó huynh đệ của doanh trại Cách Tả Ngũ Doanh sớm đã đánh tới tường thành rồi, hơn nữa còn đứng vững trên tường thành rồi, chờ khi Vương Phác quay trở lại đã không kịp nữa rồi.
- Ừ
Lý Nham gật đầu nói:
- Vương Phác bày ra trận địa này là muốn bẻ gãy quân tiên phòng, xoay chuyển tình thế, đồng thời dùng nó để khích lệ sỹ khí của biên quân Đại Đồng, bản soái muốn xem xem hắn ta có thực sự có khả năng phá được nhuệ khí của nghĩa quân chúng ta hay không, liệu hắn ta có khả năng cứu vãn được vận mệnh Đại Đồng hay không, ha ha.
Trên lầu bắn tên, Vương Phác đang quan sát cuộc chiến bên trong.
Thấy lưu tặc dễ dàng ép sát chân thành như vậy, hơn nữa còn dựng thang lên, lông mày Vương Phác bất giác chau lại, hắn sớm đã biết biên quân Đại Đồng yếu. Nhưng hắn vẫn không ngờ biên quân Đại Đồng lại yếu đến mức này!
Khi ở Yêm Át Hải, hơn một vạn biên quân đã đã bị hơn 2000 kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm xông lên làm cho suy sụp còn chưa tính, bởi vì dù sao kỵ binh Mông Cổ cũng còn coi là một quân đội mạnh, song đám lưu tặc ngoài thành này lại là một đám ô hợp không hơn không kém, đối với đám ô hợp như vậy, biên quân Đại Đồng không ngờ cũng đánh thành như vậy, không thể không cho người ta thất vọng được.
- Thật đáng ghét.
Lã Lục đấm mạnh tay vào tường. Tức giận chửi hổn hển:
- Bọn người này cũng quá vô dụng, không ngờ lại dễ dàng để lưu tặc đánh tới chân thành, còn để lưu tặc dựng thang lên nữa, cung thủ đâu còn làm gì thế không biết? Còn đội hỏa tiễn đâu? Đồ ăn hại, tất cả là một lũ vô dụng.
- Tướng quân.
Nộn Nương nhút nhát nhắc nhở:
- Hay là … chúng ta nên rời khỏi nơi đây?
Lo lắng của Nộn Nương cũng không phải không có lý, ngộ nhỡ quan quân trên cổng thành không ngăn cản nổi, để lưu tặc xông lên thành thật, vậy thì Vương Phác sẽ gặp nguy hiểm trên lầu quan sát, chỉ dựa vào Lã Lục và mười mấy tên tân binh thủ hạ, võ nghệ chẳng cao hơn đám lưu tặc là mấy, thân là tân binh của Vương Phác, Nộn Nương đương nhiên không muốn Vương Phác bị rơi vào cảnh nguy hiểm.
- Đừng vội.
Vương Phác lắc đầu nói:
- Mặc dù quan quân bên dưới không nhiều, nhưng lưu tặc tạm thời không thể đánh lên được.
- Vậy …
Nộn Nương chớp mắt nói:
- Vậy tướng quân vẫn nên điều người của Thất ca tới đi.
Thất ca trong lời nói của Nộn Nương chính là Tiểu Thất, người của Tiểu Thất chính là đội gia đinh trú trong nhà Vương gia.
Trong số hơn 200 gia đinh đã cùng Vương Phác đi qua Liêu Đông, có khoảng một nửa đã được điều tới đội 5000 người làm Bả tổng, thập trưởng. Tiểu Thất và hơn 100 gia đinh còn lại là đội gia đinh nòng cốt được tổ chức lại, đám gia đinh này hiện đã được mở rộng lên tới 500 người.
Sau khi có người của Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, 500 gia đinh này đã tách ra khỏi thể hệ quân đội Vương Phác, nhưng trên thực tế bọn họ đã trở thành đội hộ thương của Vương gia rồi.
Nộn Nương nghĩ tới sự an nguy của Vương Phác, cố ý muốn điều đội hộ thương của Tiểu Thất tới. Vương Phác thấy lời nói của cô gái rất kiên quyết, nếu không đồng ý chỉ e là lại khóc lóc như hoa lê gặp mưa, chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Nộn Nương vui mừng đi tìm đội gia đinh của Tiểu Thất ở đại viện Vương gia tới.
Dưới lầu quan sát, cuộc chiến kịch liệt giữa quan quân và lưu tặc đã ngày càng gây cấn.
- Xoạt!
Một thùng nước lớn từ trên thành đổ xuống, mấy tên lưu tặc trèo lên thang không tránh được đã bị nước sôi đổ đầy mặt mũi, bọn chúng ào lên như heo bị giết, lăn lộn gào thét ngã xuống dưới thang. Ngã xuống dưới đất còn lăn lộn dưới đó liên tục. Sự đau đớn do bỏng tạo thành cũng đủ để bất kỳ kẻ nào nổi điên lên.
- Tránh ra, tránh ra cho ông mày!
Một tên tiểu đầu mục đứng chung với lưu tặc, phi thân leo lên thang sau đó chân tay đều hướng lên phía thành.
Tiểu đầu mục thân hình như chim yến, một lát đã leo lên tới thành, nhưng không chờ cho gã nhảy lên thành, một Bả tổng quan quân đã hung hăng xuất hiện trước mặt gã, tên Bả tổng quan quân đó trong tay cầm cung tên, chiếc cung đã kéo căng, mũi tên đã nhắm thẳm vào mặt gã rồi.
Lưu tặc Tiểu đầu mục kinh ngạc vội né nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ thấy một đốm sáng lóe lên, một mũi tên đã bắt ra khỏi cung, vù một cái xuyên qua mặt tên tiểu đầu mục lưu tặc, mũi tên xiên ra sau cổ, tiểu đầu mục lưu tặc kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã từ trên cổng thành xuống.
Bả tổng quan quân một mũi tên đã hạ gục tiểu đầu mục lưu tặc, đang muốn tiếp tục giương cung cài tên, một mũi tên từ tường thành bắn xuống, đúng lúc bắn trúng chân phải của y, Bả tổng quan quân kêu lên một tiếng thảm thiết, chân phải mềm nhũ rồi ngã từ trên tường thành xuống, ngã tới tường thành vẫn chưa tắt thở, đang muốn quay người leo lên, mấy chục tên lưu tặc đã ùa lên, trong nháy mắt đã chém y ra thành đống thịt nát.
Lăn cây, đá kèm theo nước sôi từ trên cổng thành ném xuống dưới, lưu tặc vẫn kiên quyết trèo lên thang, lại bị quan quân đè xuống dưới, nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, tường thành cửa nam đã phơi đầy xác chết, nước hôi thôi và mùi máu người nồng nặc quyện vào nhau, trong người muốn ói.
- Cung thủ, cung thủ mau tới đây nào.
Một gã đại đầu mục lưu tặc cuối cùng cũng đã phục hội tinh thần, bắt đầu khàn giọng lo lên.
Trong quân lưu tặc quả thực cũng có không ít cung thủ của biên quân đã đầu hàng, trong đám 3000 tinh binh của Cách Tả Ngũ Doanh cũng có không ít là cung thủ, nghe theo lời kêu gọi của Đại đầu mục, hàng ngàn cung thủ lưu tặc đang chiến đấu lần lượt quy tụ về đây, Đại đầu mục chỉ tay về phía quan quân trên tường thành, hô lớn:
- Bắn cho ông mày. Bắn chết lũ chó đẻ này đi!
Lưu tặc Đại đầu mục ra lệnh, các cung thủ lưu tặc đồng thời bắt tên lên lầu quan sát, một loạt tên dày đặc như mưa lên cổng thành, những người chiến đấu và bị thương do tên hiển hiển là không thể đếm xuể rồi, quan quân trên thành không kịp đề phòng ngã xuống, lưu tặc nhân cơ hội leo lên thang, tru lên, bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Trên cổng thành.
Trên lưng một gã Thiên tổng quan quân đã cắm hai mũi tên, một mũi trong đó xuyên qua vai phải của y, nhưng tên này lại giống như chẳng hề hấn gì, vẫn quơ dao trên cổng thành chạy nhanh, vừa chạy vừa dữ tợn thét lên:
- Giữ vững, phải giữ vững cho ông mày, tuyệt đối không thể cho lưu tặc xông lên.
- Tổng gia, không chổng nổi nữa rồi.
Một tên tân binh nhát gan khóc than nói:
- Hay là chúng ta chạy đi, lưu tặc nhiều lắm.
- Chết đi!
Thiên tổng quan quân giận giữ quát lớn. Quơ dao trong tay chém đứt đầu tên tân binh đó, sau đó giơ thanh đao đầy máu lên quát:
- Nếu cổng nam này không giữ được, tướng quân không tha cho ông mày, ông mày cũng không tha cho các ngươi, ai dám nói một câu chạy nữa. Đây chính là kết cục!
Tất cả quan quân bên cạnh đều thấy cảnh này bỗng im bặt.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Thiên tổng quan quân lớn tiếng quát mắng:
- Lưu tặc đã đánh lên rồi, đều tập luyện con mẹ nó, theo ông mày làm cho chúng đi xuống … giết!
Một lưu tặc Tiểu đầu mục đúng lúc phi lên cổng thành, thiên tổng quan quân đó liền hét lớn, trở tay một đao chém lên vai phải của lưu tặc Tiểu đầu mục, lưỡi đao sắc bén giống như thái đậu xẹt qua bả vai, chém bay cả cánh tay và toàn bộ vai phải của tên tiểu đầu mục lưu tặc đó.
Tên tiểu đầu mục lưu tặc đó sắp chết cắn trả lại, muốn ôm theo thiên tổng quan quân lao xuống tường thành đồng quy vu tận, vị thiên tổng đó liền tránh được, lại tung một cước từ phía sau đã tên tiểu đầu mục lưu tặc đó xuống thành lầu.
Thấy quan quân sau mình không hề có động tĩnh gì, thiên tổng quan quân vừa vội vừa giận. Quát lớn:
- Còn đứng ngây ra đất làm gì? Chờ lưu tặc lên chặt cái đầu chó của các ngươi nữa à?
Cho tới lúc này, tướng sĩ quan quân bị một màn chết khiếp vừa rồi mới như tỉnh mộng, hô lên như ong vỡ tổ tiến về phía trước ném đá, cây xuống lưu tặc đang điên cuồng trèo lên thang, lưu tặc sắp lên tới cổng thành bị đả kích này lại bị ép xuống một lần nữa.
Ngoài thành Đại Đồng, trên sườn núi.
- Ối.
Lý Hổ không khỏi đáng tiếc thở dài.
- Đáng tiếc. Thiếu chút nữa là có thể công thành rồi.
Vẻ mặt Lý Nham vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Lý Hổ. Bây giờ có thể để người của doanh trại Hồi Hồi rút lui được rồi, đổi người của doanh trại Tả Kim lên đi.
- Vâng.
Lý Hổ vâng lệnh, quay người đích thân truyền lệnh.
Hồng Nương Tử ngoái đầudùng ánh mắt khâm phục nhìn Lý Nham, nhẹ nhàng nói:
- Tướng công người quả là giỏi, chuyện gì cũng đều tính toán cả rồi, nhuệ khí của quan quân trên thành đã vừa bị tiêu hao tận tiệt trong cuộc chiến với doanh trại Hồi Hồi rồi, người của doanh trại Tả Kim tất sẽ đỡ hao tổn sức, chắc chắn có thể đánh lên thành.
- Không chắc sẽ thuận lợi như vậy.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Tướng quân Lý Huyền nói đúng, quan quân Đại Đồng không thể coi thường được, hơn nữa ta còn lo lắng ….
Hồng Nương Tử cắt lời hỏi:
- Tướng công còn lo lắng điều gì?
Lý Nham chau mày lo lắng, trầm giọng nói:
- Ta còn lo quan quân trên thành sẽ càng đánh càng mạnh, bọn chúng dù sao cũng là quan quân, bất luận là luyện tập hay trang bị cũng đều hơn nghĩa quân của chúng ta, nghĩa quân của chúng ta tác chiến chỉ có thể dựa vào dũng khí nhất thời, nếu không thể tấn công lên thành trong vòng một canh giờ và giữ vững thành, cuộc chiến này … sẽ bại.
- Hả?
Hồng Nương Tử thất thanh kinh ngạc:
- Một canh giờ? Vậy chúng ta há chẳng phải chỉ còn lại nửa canh giờ nữa thôi sao?
Trên lầu quan sát.