Đại Đồng, chính sảnh đại viện nhà họ Vương.
Vương Phác và Chân Hữu Tài bên xướng bên họa, đang cùng thương lượng với Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản.
- Ngụy đại nhân!
Vương Phác giả vờ giả vịt nói:
- Để cho bản Phò Mã ra mặt tạm lĩnh biên quân trấn Đại Đồng, làm như vậy e là sẽ không hợp với quy chế của triều đình? Hơn nữa tướng sĩ biên quân trấn Đại Đồng sẽ chịu phục hay sao? Dù sao thì hiện giờ bản Phò Mã cũng là đề đốc Kinh Doanh, đã không còn là tổng binh của trấn Đại Đồng nữa rồi.
- Ấy chết, Phò Mã gia!
Ngụy Đại Bản kêu khổ nói:
- Đã là lúc nước sôi lửa bỏng như thế này rồi, ai mà đi để ý đến cái gì là quy chế hay không quy chế chứ? Hơn nữa đây cũng không thể coi là vi phạm quy chế, chỉ là trong trường hợp cấp bách mới phải làm vậy, huống hồ với uy danh hiển hách của Phò Mã gia ngài thì tướng sĩ biên quân Đại Đồng ai dám không phục cơ chứ?
- Ngụy đại nhân!
Chân Hữu Tài lên tiếng:
- Biên quân của trấn Đại Đồng không dễ chỉ huy đúng không?
Ngụy Đại Bản đương nhiên là hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chân Hữu Tài nhưng y vẫn giả vờ không biết nói:
- Những lời này của Chân tiên sinh là có ý gì vậy?
Chân Hữu Tài dứt khoát nói rõ ràng, mặt dày trả lời:
- Nếu đã muốn đánh trận thì tướng sĩ cần phải ăn cơm, đúng không? Ngựa chiến cũng cần phải có cỏ khô phải không? Trấn Đại Đồng có hơn mười tám nghìn tướng sĩ biên quân cùng với mười nghìn con chiến mã, Ngụy đại nhân ngài tính thử xem, một ngày cần phải tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng? Hơn nữa đạn dược của Hỏa Khí Doanh cũng cần phải có ngân lượng để mua, đúng không? Nếu đánh thắng trận, tướng sĩ cũng cần được thưởng ngân lượng phải không? Tướng sĩ tử trận cũng phải phát tiền động viên thăm hỏi phải không? Dựa vào những gì tại hạ biết được, lương thực của trấn Đại Đồng chỉ còn lại vài nghìn thạch, ngân khố cũng không quá mười hai nghìn, với số lương thực và ngân lượng như thế này thì làm sao có thể đánh trận được đây? Chẳng lẽ lại dùng lương bổng của Phò Mã gia và tiền của họ Vương hay sao?
Ngụy Đại Bản không thể nói được câu gì bởi vì những lời Chân Hữu Tài nói đều là sự thật.
Quân lương của trấn Đại Đồng thực sự là chỉ còn vài nghìn thạch, ngân khố của Đại Đồng cũng chỉ còn hơn một vạn lượng, chỉ dựa vào số lương thực và ngân khố như thế này thì thực sự là không thể nào đánh được trận này. Quả thật Đại Vương và Trương Tử An cũng có ý giống như Chân Hữu Tài, để Vương Phác tạm thời giữ chức tổng binh Đại Đồng, không chỉ là muốn mượn binh của Vương Phác mà còn là muốn mượn lương thực và ngân lượng của họ Vương để ủng hộ cho trận đánh bảo vệ Đại Đồng này.
Nói cách khác là, Đại Vương và Trương Tử An dự tính chính là muốn dựa vào người của họ Vương, dùng lương thực của họ Vương, tiêu tiền của họ Vương để thay bọn họ đánh trận này bảo vệ Đại Đồng.
Kìm nén hồi lâu, Ngụy Đại Bản mới ngập ngừng nói:
- Phò Mã gia, có lời này không biết hạ quan có nên nói hay không?
Vương Phác nói:
- Ngụy đại nhân, mời nói!
Ngụy Đại Bản nói:
- Bảo vệ Đại Đồng không chỉ là việc của một mình bổn quan, cũng là việc của tất cả các thương nhân và dân chúng Đại Đồng, cái gọi là tổ lật thì trứng cũng không lành, ngộ nhỡ Đại Đồng thất thủ thì bổn quan đương nhiên là khó lòng thoát chết nhưng chỉ sợ Phò Mã gia và họ Vương cũng khó có thể bảo vệ được bản thân mình không phải sao?
Chân Hữu Tài phản bác:
- Phò Mã gia và họ Vương cũng đâu có nói là không xuất lương thực, không xuất ngân lương đâu. Nhưng Ngụy đại nhân cũng không thể nào đem toàn bộ lương bổng đổ lên đầu một nhà họ Vương chứ? Nếu theo những lời ngài vừa mới nói thì bảo vệ thành Đại Đồng thất bại là chuyện nhà của họ Vương hay sao? Thật ra tại hạ muốn hỏi Ngụy đại nhân một chút, rốt cục phủ Đại Đồng là của triều đình hay là của họ Vương?
Ngụy Đại Bản chau mày trả lời:
- Đương nhiên là của triều đình.
- Nói rất đúng!
Chân Hữu Tài vỗ tay nói:
- Nếu Đại Đồng là Đại Đồng của triều đình, kho Đại Đồng quả thật cũng không đủ quân lương, vậy thì nên do toàn bộ dân chúng và thương nhân trong trấn Đại Đồng cùng nhau đóng góp tiền của ủng hộ cuộc chiến bảo vệ Đại Đồng. Ngụy đại nhân, ngài nói có đúng hay không?
Ngụy Đại Bản không thể nào phản bác được, bất đắc dĩ trả lời:
- Vâng, đúng như vậy!
Vương Phác đột nhiên đứng dậy, giọng điệu trở nên dứt khoát:
- Mời Ngụy đại nhân chuyển lời đến Đại Vương và Trương công công, Vương Phác ta có thể ra mặt tạm lĩnh chức tổng binh trấn Đại Đồng. Họ Vương chúng ta cũng có thể hỗ trợ lương thực và ngân lượng ủng hộ cuộc chiến bảo vệ Đại Đồng. Nhưng họ Vương chúng ta sẽ đưa ra con số cụ thể, nếu vượt quá con số đó thì thật không đáng để đảm đương.
Dứt lời, Vương Phác không thèm để ý tới Ngụy Đại Bản nữa, quay người bước về phía sau tấm bình phong bỏ đi.
Ngụy Đại Bản há hốc mồm, vốn y định nói hai ba câu nữa nhưng vội quá lại không biết nên nói cái gì mới phải. Chân Hữu Tài đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Ngụy đại nhân, Phò Mã gia có thể đợi, tướng sĩ biên quân có thể đợi, dân chúng Đại Đồng cũng có thể đợi …nhưng đại quân Lưu Tặc lại không thể đợi nha.
Ngụy Đại Bản hít một hơi khí lạnh, vội vàng từ biệt Chân Hữu Tài, lầm lũi ra về.
Chờ Ngụy Đại Bản đi khuất, bỗng nhiên Chân Hữu Tài quay về phía tấm bình phong nói:
- Tương quân, ngài nói thử xem tên Đại Vương keo kiệt và lão hoạn già Trương Tử An có thể xuất ra lương thực hay không?
Vương Phác từ sau tấm bình phong bước ra, trầm giọng nói:
- Trừ khi là bọn họ không muốn giữ mạng của mình, nếu không thì bọn họ chỉ còn cách bỏ ra lương thực bỏ ra quân lương.
Chân Hữu Tài lại nói:
- Nếu bọn họ sống chết cũng không chịu bỏ ra thì biết làm sao?
Vương Phác cười lạnh rồi nói:
- Vậy thì đợi thêm ba ngày nữa, đến khi đại quân Lưu Tặc đánh đến chân thành để xem bọn chúng có nôn ra hay không?
Chân Hữu Tài hạ giọng nói:
- Tướng quân, nếu đúng là phải đợi đến khi đại quân Lưu Tặc đánh đến chân thành, lúc đó chúng ta mới nhận chức thống lĩnh đại quân, như vậy có phải là đã quá muộn rồi không? Dù sao, đến lúc đó muốn tập hợp biên quân ở tất cả các cứ điểm trở về Đại Đồng sẽ không còn kịp nữa rồi, lại còn hơn một trăm ngàn dân chúng ở ngoài thành cũng sẽ không thể nào dời vào trong thành được nữa.
- Ngụy Đại Bản và Trương Tử An không phải là lũ ngốc, bọn họ sẽ tự biết cân nhắc được mất.
Vương Phác nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:
- Nhưng để phòng trường hợp ngoài ý muốn xảy ra, ngươi vẫn nên nghĩ cách để hai người này nhanh chóng đồng ý, để cho Trương Tử An lập tức tập kết biên quân trấn Đại Đồng, mặt khác lại để cho Ngụy Đại Bản tức khắc bố trí cho dân chúng ở bên ngoài thành di dời vào nội thành.
- Vâng!
Chân Hữu Tài cung kính đáp:
- Ty chức lập tức đi làm ngay!
Đúng như lời của Vương Phác nói, Trương Tử An và Ngụy Đại Bản đều là những người thông minh, bọn họ đều hiểu rõ cái được mất trong chuyện này, nhưng khi bọn họ thực hiện thì lại khác xa với những dự đoán của Vương Phác.
Tập trung biên quân Đại Đồng ở tất cả các cứ điểm quân sự về lại Đại Đồng thì không có vấn đề gì, nhưng về vấn đề đối xử với dân chúng Đại Đồng lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của Vương Phác bọn hắn.
Ý của Vương Phác là trong thời gian ba ngày cố hết sức đem toàn bộ dân chúng của phủ Đại Đồng kể cả gia súc và lương thực còn lại của họ đều dời vào trong thành Đại Đồng, chỉ có làm như vậy mới có thể chặn được sự tiếp viện cho đại quân Lưu Tặc.