Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 8: 8: Vụ Việc Xả Súng






"Anh muốn kiểm tra thang máy sao? Vậy cho hỏi anh là ai? Tôi ở trong bộ phận hậu cần sửa chữa, sao tôi lại không biết là thang máy có vấn đề nhỉ, tôi cũng chưa từng gặp anh bao giờ."
Có người tỏ ra nghi ngờ.
Nhất thời, những người trong thang máy đều nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt hoài nghi.
Tiêu Sách điềm đạm nói: "Mọi người hãy tin tôi, cái thang máy này thật sự có vấn đề.

Mọi người nên đi ra ngoài trước, nếu không sẽ gặp nguy hiểm..."
"Có ngu mới tin lời cậu! Tôi không có nhiều thời gian như thế, cậu mau tránh ra đi, nếu không tôi sẽ cho gọi bảo vệ."
"Đúng thế, tôi thấy anh đang cố tình gây rối ở đây, tôi còn phải đi đưa tài liệu nữa, nếu đi trễ sẽ bị giám đốc chửi, anh mau mau tránh ra đi."
"Cuộc họp của tôi sắp bắt đầu rồi..."
Người trong thang máy ai cũng lên tiếng phản đối, bọn họ không muốn đi ra ngoài.
Tiêu Sách nhíu mày trong chốc lát, anh nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng ở bên trong cùng, cảm thấy có lẽ chuyện này sẽ hơi khó giải quyết.
Còn thanh niên kia thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn về phía Tiêu Sách với ánh mắt lạnh như băng, khi thấy Tiêu Sách đang theo dõi mình thì khóe miệng anh ta bỗng kéo ra một nụ cười lạnh lùng.
Trong giây phút đó, có một cảm giác lạnh lẽo vọt ra trong lòng Tiêu Sách.
"Cẩn thận!" Tiêu Sách hét toáng lên, rồi lại đột nhiên ngồi sụp xuống.
Giây tiếp theo xuất hiện một tiếng động nhỏ.

Một viên đạn giảm thanh được bắn ra từ chỗ sâu trong cùng của thang máy.

Càng nguy hiểm hơn là nó đã xẹt qua da đầu của Tiêu Sách, sau đó bị ghim trên bức tường phía sau.
Trong khoảnh khắc đó, những người trong thang máy ai cũng chết lặng.
Một giây sau, bọn họ lập tức thét chói tai, ai cũng sợ chết vội vàng lao ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi thang máy, lúc này bọn họ vô cùng hối hận vì đã không có nghe lời Tiêu Sách nói.
Mà thanh niên ở tận cùng bên trong thang máy kia đang cầm một một cây súng giảm thanh, miệng cười lạnh lùng.
Hai tiếng súng liên tục vang lên, hai người người chạy chậm nhất xui xẻo bị đạn găm vào ngực, trực tiếp té xuống đất, bị thanh niên kia đá một cú cho văng ra ngoài thang máy.
"Thật là vướng víu, vốn chỉ muốn giết một người thôi..." Thanh niên kia lẩm bẩm.
Khóe miệng anh ta lộ ra vẻ khát máu lạnh lùng, anh ta nâng súng lên một lần nữa, nhắm ngay vào một nữ nhân viên đang chạy trốn ở phía xa.
"Nằm xuống!"
Sắc mặt Tiêu Sách lập tức thay đổi, anh phi người lên đẩy nữ nhân viên kia ngã nhào xuống đất, viên đạn kia dường như đã xẹt quá vành tai của anh, làm cho lỗ tai bị mất thính giác tạm thời.
Nhưng anh không hề để ý đến chuyện đó, động tác lăn người rất linh hoạt, không cho thanh niên kia có cơ hội bắn lần thứ hai.

Anh đã thuận lợi đưa cô nhân viên kia vào chỗ ẩn núp.
Mà lúc này, toàn bộ đại sảnh Dược phẩm Tinh Quang đã hoàn toàn hỗn loạn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng hét chói tai, mọi người đều đang hốt hoảng chạy trốn.
Thanh niên kia nhìn thấy mục đã tiêu bị Tiêu Sách cứu đi thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nói bằng giọng lạnh tanh: "Lại là mày, ban đầu mày đã nhìn chằm chằm vào tao, không biết mày đã phát hiện ra tao lúc nào, nhưng bây giờ mày phải chết!"

Nói xong, anh ta nâng súng bắn hai phát về nơi hai người đang ẩn nấp.
Sau đó, anh ta đi về phía sau chỗ ẩn nấp, nhưng kinh ngạc phát hiện ra rằng Tiêu Sách và nữ nhân viên đều đã thoát khỏi đó.

Điều này làm cho thanh niên ngẩn người trong chốc lát.
Giây tiếp theo, anh ta cảm thấy sau lưng mình có tiếng động, lập tức thay đổi sắc mặt, không hề do dự mà trực tiếp xoay người lại bắn liên tục hai phát.
Viên đạn xuyên thấu qua một tập tài liệu làm vụn giấy bay tung tóe khắp nơi, nhưng anh ta lại không thấy Tiêu Sách đâu.
"Toi rồi!"
Thanh niên kia biết mình đã trúng kế, anh ta muốn xoay họng súng nhưng lại phát hiện có một cái tay đã nắm lấy cổ tay cầm súng của mình.
Bàn tay kia không hề to lớn khỏe mạnh nhưng bây giờ lại có một sức mạnh như sắt thép, bất luận anh ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, thậm chí còn không thể bóp cò.
Còn Tiêu Sách với khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đang đứng cách anh ta chỉ mười mấy cm, sắc mặt thanh niên kia lập tức xấu đi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp làm gì thì Tiêu Sách đã nhẹ nhàng động cổ tay một cái, thanh niên kia lập tức nhăn nhó mặt mày, có tiếng động như tiếng xương bị gãy vang lên.
"A!"
Thanh niên đau đớn hét ầm lên, một cái tay khác nhanh chóng lôi con dao găm ra, anh ta nhịn đau đâm về phía cổ của Tiêu Sách.
Nhưng tay anh ta còn chưa kịp nâng lên thì đã bị Tiêu Sách bắt được cổ tay, Tiêu Sách hơi vặn tay một cái nữa, cái tay còn lại của thanh niên kia cũng bị vẹo đi, không biết xương đã bị gãy thành bao nhiêu đoạn mất rồi.
Hai tay bị phế làm cho thanh niên kia cảm thấy vô cùng đau đớn, ánh mắt anh ta chứa đầy tơ máu, miệng thì không ngừng la hét.
Nhưng khuôn mặt Tiêu Sách vẫn lạnh lùng, anh bình tĩnh nói với anh ta: "Anh muốn giết tôi? Đáng tiếc anh không có cái bản lĩnh đó, tốt nhất là anh nên nằm ở chỗ này để chờ được cảnh sát đến bế đi."

Nói xong, Tiêu Sách giơ hai chân lên, đá vào chân thanh niên kia.
Nhất thời, hai chân của anh ta cũng trở nên vặn vẹo, toàn bộ tứ chi ở trong tư thế rất quái dị.

Anh ta bị Tiêu Sách ném trên mặt đất, trên mặt vô cùng sợ hãi.
"Không sao đâu, đừng sợ..."
Tiêu Sách nhặt khẩu súng và con dao găm ở trên mặt đất lên, sau đó quay mặt an ủi nữ nhân viên đang sợ hãi kia, còn vỗ vào vai cô một cái.
Mà lúc này, cuối cùng người của Dược phẩm Tinh Quang cũng đã đến, một đám bảo vệ tay cầm gậy và tấm chắn bạo động nhanh chóng vọt vào.
Cô gái ngực to, Trầm Y, cũng là một người trong số họ.
Cô thấy Tiêu Sách đang cầm súng và dao găm, lại còn vỗ vỗ vào vai cô nhân viên xinh đẹp thì lập tức xây xẩm mặt mày.
"Anh làm gì vậy.

Dừng tay lại! Mau bắt lấy anh ta!"
Cô gái ngực to Trầm Y lo lắng hét toáng lên, nhất thời tất cả bảo vệ cũng cầm tấm chống bạo động đi tới, bao vây Tiêu Sách vào giữa vòng tròn.
Trầm Y núp ở phía sau tấm chống bạo động, cô nghiến răng nghiến lợi nói với Tiêu Sách: "Anh là người điên hay sao, tôi chỉ không nhận anh vào làm việc mà thôi, sao anh lại phải điên cuồng cầm súng giết người như thế, anh quả thật là ma quỷ!"
"Tốt nhất anh nên lập tức buông vũ khí xuống, nếu không thì hãy chờ ngồi tù mọt gông đi!"
Tiêu Sách ngạc nhiên nhìn cô gái ngực to, sau đó nói: "Thần kinh!"
Mà lúc này, nữ nhân viên được Tiêu Sách cứu đã kịp thời phản ứng lại, vội vàng la lên: "Giám đốc Trầm, không phải như cô nghĩ đâu, anh ấy không phải là tên côn đồ, anh ấy đã cứu tôi, và cứu tất cả mọi người..."
Sau đó cô ta chỉ về phía tên côn đồ đang nằm vặn vẹo: "Đó mới là tên côn đồ, mọi người mau bắt anh ta lại đi!"
Cô gái ngực to Trầm Y nghe vậy thì ngẩn ra.


Lại về phía tên côn đồ đang vặn vẹo ở dưới đất, cô lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, biết rằng mình đã hiểu lầm Tiêu Sách.
Môi cô hơi giật giật nhưng cuối cùng vẫn không xin lỗi, mà chỉ la lên: "Mau cứu chữa cho người bị thương trước.

Mọi người hãy khống chế tên côn đồ kia rồi báo cho cảnh sát."
Các nhân viên bảo vệ chen nhau đi lên, khống chế tên côn đồ đã mất khả năng chống cự dễ như trở bàn tay, Tiêu Sách cũng buông vũ khí của tên côn đồ xuống, anh chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Bây giờ anh không hề có thiện cảm với tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, đặc biệt là cô gái ngực to kia."
Chuyện lúc trước thôi thì cũng cho qua, nhưng lần này anh đã mạo hiểm tính mạng để khống chế côn đồ, cô gái ngực to kia không cảm ơn anh thì thôi, lại còn dám nói anh là tên điên...
Anh lạnh lùng đi qua người cô gái ngực to, nhàn nhạt nói: "Cô gái ngực to, quên chưa nói cho cô biết, trong túi xách của tên côn đồ kia còn có cả lựu đạn, không xử lý kịp thời, nó sẽ phát nổ bất cứ lúc nào..."
Nghe xong, sắc mặt của cô gái ngực to lập tức thay đổi, mắt cô ấy co rút lại.
Tiêu Sách chỉ cười một tiếng, vẫy tay với cô gái ngực to sau đó bước ra khỏi toà nhà của Dược phẩm Tinh Quang, không thèm để ý đến không khí ở bên trong đã trở nên hỗn loạn thêm một lần nữa.
Sau một hồi náo loạn thì cuối cùng tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang cũng đã trở nên yên bình.

Tên côn đồ kia bị cảnh sát mang đi, lựu đạn trong túi xách cũng đã được xử lý, nguy hiểm hoàn toàn được giải trừ.
Bây giờ Trầm Y mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay lúc đó, điện thoại của cô lại vang lên.

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Tổng giám đốc, cô gái ngực to thay đổi sắc mặt, vội vàng bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng hờ hững chậm rãi truyền tới: "Giám đốc Trầm, tôi là Cao Cẩn Băng, cô hãy đến phòng làm việc của tôi một chuyến...".