Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 497: "Chẳng lẽ, là nhắm vào tôi?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng qua là bất luận là ai, nếu đã dám động vào anh em của anh, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. 

Khoảng cách giữa Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang và bệnh viện Nhân Dân số 1, chỉ có nửa giờ lái xe. 

Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại kia của Thủy Oa, Tiêu Sách ngay lập tức chạy tới bệnh viện Nhân Dân số 1, bốn mươi phút sau, rốt cuộc Tiêu Sách cũng gặp được Thủy Oa. 

Lúc này, trên mặt Thủy Oa có chút trầy xước, nhưng mà cũng không có trở ngại gì quá lớn. 

"Sao lại thế này?" 

Tiêu Sách thấy trong ánh mắt Thủy Oa có chút phẫn nộ, nên vỗ vỗ bả vai Thủy Oa, ý bảo Thủy Oa ngồi xuống nói chuyện. 

"Tôi và Phương Bác, Cố Minh đang trên đường chạy tới phòng làm việc, lúc cách khu tập thể một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên có một đám người xuất hiện, cùng nhau xông lên." 

"Bọn họ nhiều người, tôi bị trúng vài cái ống thép, sau đó Phương Bác và Cố Minh xông ra cứu tôi. Mặc dù Phương Bác và Cố Minh được tôi cứu ra, nhưng mà chân của hai người họ đã bị thương, cũng có thể là gãy xương rồi..." 

Trên mặt Thủy Oa để lộ ra chút căm phẫn, sau đó bình tĩnh mà miêu tả lại một lần. 

"Bên kia là ai? Theo lý mà nói, người bình thường không thể đánh thắng anh được..." Tiêu Sách khẽ nhíu mày. 

Anh biết rất rõ năng lực của Thủy Oa, nếu như là mười hai mươi tên côn đồ bình thường căn bản không thành vấn đề, nhưng làm sao có thể bị những tên côn đồ này vây đánh... 

"Phía bên kia không phải là tên côn đồ bình thường, là tay đấm chuyên nghiệp. Mà những người đánh tôi, trên người có sát khí rất rõ, tôi có thể chắc chắn rằng, vài người là sát thủ.." Trên mặt Thủy Oa lộ ra sự nghiêm túc nói. 

"Thế mà ngay cả sát thủ cũng phải ra sao? Thật đúng là coi trọng tôi." Trong ánh mắt Tiêu Sạc mang theo một chút nghiền ngẫm, sau đó thì đi vào phòng bệnh cùng với Thủy Oa. 

Lúc này, Phương Bác và Cổ Minh đã được bác sĩ chủ trị khám bệnh xong, hai người đang ở trên giường truyền nước biển, trên mặt đều là sự ác độc. 

Có lẽ cả hai người họ cũng hoàn toàn không ngờ tới lần này lại có thể có người dám đụng vào hai người bọn họ. 

Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ xuất đầu lộ diện ở trong giới thương nghiệp ở thành phố Giang Lăng, cũng coi như có chút danh tiếng, có chút đắc chí, 

Lúc này, khi hai người thực sự nằm trên giường, Cố Minh và Phương Bác mới hiểu được tại sao trước kia Tiêu Sách muốn thiết lập thể lực của riêng mình. 

Thử hỏi, nếu như hai người đều có danh tiếng như ông Triệu, vậy thì ai dám động vào hai người họ chứ? 

Nhất là Phương Bác, sự khát khao sức mạnh quân sự, lại càng thêm cấp bách. 

Lần này bị đánh, lại càng khiến cho Phương Bác kiên quyết hơn, càng quyết tâm muốn học thêm mấy chiếu phòng thân với Tiêu Sách. 

Khi cả hai người đang âm trầm nghĩ xem ai là người đã ra tay, thì thấy Tiêu Sách và Thủy Oa đẩy cửa bước vào. 

"Mẹ nó, lần này chúng tôi bị phục kích, nếu không có anh Thủy, chỉ sợ rằng tới đó tôi và cậu Cố không biết phải ăn nói thế nào, anh Sách, cậu nhất định điều tra rõ cho tôi rốt cuộc là ai đã làm, tôi sẽ nhai anh ta ra bã." 

Trên mặt Phương Bác đầy phẫn uất bất bình, cố gắng ngồi dậy khỏi giường, nhưng mà trong lúc vô tình thì lỡ đụng trúng miệng vết thương ở trên đùi, ngay lập tức đau đến mức trợn mắt há mồm. 

"Đừng nhúc nhích, chuyện lần này, tôi sẽ điều tra rõ giúp các cậu, sau đó sẽ bắt bọn họ đến quỳ trước mặt cậu!" Tiêu Sách tiến lên từng bước, trực tiếp đè lại Phương Bác đang nói. 

Đã dám đụng vào anh em của anh, như vậy thì Tiêu Sách nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. 

"Gần đây các cậu có đắc tội với người nào không?" 

Tiêu Sách nhìn vẻ mặt mù mịt của Phương Bác và Cố Minh, quay lại nói với hai người. 

Hai người họ đều lắc đầu. 

Từ sau khi công việc kinh doanh của nhà họ Lâm leo nhanh như tàu cao tốc, hai người họ tuy là xuất đầu lộ diện, nhưng hai người họ cũng không cần phải đi mở rộng thị trường, những việc này đều có một nhà họ Lâm khổng lồ đứng trước. 

Cứ làm việc thì tốt rồi, căn bản không cần cạnh tranh với người khác, đương nhiên cũng không có cơ hội để đắc tội với người khác. 

"Chẳng lẽ, là nhắm vào tôi?" Giữa hai đầu lông mày của Tiêu Sách khẽ cau, trong lòng có vài suy đoán. 

Nhưng mà, Tiêu Sách cũng không biểu hiện gì ở trước mặt của hai người, mà là ngồi xuống bên cạnh Phương Bác, trực tiếp vươn cánh tay, bắt mạch cho Phương Bác.