*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Tiêu Sách hình dung được chỉ có vài công pháp kế tiếp của Trường Xuân công thôi, nhưng mà đối với nhà họ Triệu mà nói thì đây chính là một món quà ân tình cực lớn.
Bởi vì công pháp mà Tiêu Sách đã hình dung ra được nhiều hơn gấp hai lần những hình ảnh công pháp được vẽ ra ở trên miếng da thú này, quả thật chính là phiên bản nâng cấp của Trường Xuân công.
Tiêu Sách tỉ mỉ hình dung một đợt, xác nhận là không có sai sót gì mới chậm rãi dời mắt sang chỗ khác, nhìn về phía ông cụ Triệu.
"Ông cụ Triệu, nếu tôi đoán không làm thì bộ công pháp Trường Xuân công này của ông không đầy đủ."
Mặc dù Tiêu Sách đã bổ sung phần tiếp theo cho đoạn công pháp này rồi, nhưng vì cân nhắc công pháp này là bảo vật gia truyền của nhà họ Triệu, cho nên anh mới thoáng truyền đạt suy nghĩ của mình ra ngoài, để người nhà họ Triệu có thể dễ dàng đón nhận một chút.
"Cậu, cậu lại có thể nhìn ra bộ công pháp Trường Xuân của nhà họ Triệu tôi có chỗ thiếu sót?"
Lúc Tiêu Sách vừa cất giọng hỏi thì ông cụ Triệu cũng lập tức ngây người.
Bộ Trường Xuân công mà người nhà họ Triệu tu luyện chính là đã qua mấy chục năm rồi mới phát hiện bộ công pháp này không đầy đủ. Thậm chí là ngay cả việc luyện để tiến vào cảnh giới cao thủ hạng hai cũng đều có hơi tốn công.
Một mặt là do thể chất của người tu luyện có chút không được tốt, còn mặt khác quan trọng nhất thì vẫn là vì bộ công pháp không được đầy đủ. Hình ảnh được vẽ trên miếng da thú mà nhà họ Triệu có được có thể giúp bọn họ tiến vào cảnh giới cao thủ hạng hai cũng đã là vô cùng khó khăn rồi.
Lúc này, Tiêu Sách chỉ là nhìn lướt qua thôi đã có thể phát hiện được bí mật kỳ diệu này, chuyện này khiến trong lòng của ông cụ Triệu lại càng thêm trọng dụng anh nhiều hơn.
Đến ngay cả Triệu Mai Nhi đứng bên cạnh ông cụ Triệu cũng có chút rung động.
Cô ta đã luyện hơn mười năm rồi mới biết miếng da thú này còn thiếu hình ảnh, vậy mà Tiêu Sách lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chênh lệch này rồi, không thừa nhận anh cũng không được mà.
"Tôi nghĩ cô Triệu đây chỉ mới gầm chạm tới ngưỡng cảnh giới cao thủ hạng hai không phải là vì vấn đề thể chất và sự nỗ lực của cô ấy, vấn đề to lớn nhất chính là công pháp Trường Xuân công vẽ lại trên miếng da thú này vốn dĩ không có đầy đủ, hoàn toàn không đủ sức để đưa cô Triệu vào được cảnh giới cao thủ hạng hai..."
Tiêu Sách lại cẩn thận quan sát hình ảnh trên miếng da thú khi lại lần nữa, nhàn nhạt nói với ông cụ Triệu.
Mặc dù Tiêu Sách nhận ra mặt trái của miếng da thú này có một bộ chiêu thức luyện kiếm, chính là chiêu thức mà vừa nãy Triệu Mai Nhi đã biểu diễn, nhưng mà bộ chiêu thức kiếm này không có liên quan gì tới Trường Xuân công cả.
Trường Xuân công chủ yếu là để bồi dưỡng cho cơ thể, mà bộ chiêu thức dùng kiếm được viết ở mặt sau này lại là kiểu công pháp chiến đấu. Chỉ là thực lực của Triệu Mai Nhi còn kém nên không biết cách vận dụng hết tinh hoa của chiêu thức kiếm đó, cho nên thực lực phát huy được chỉ là một trên tổng số một trăm mà thôi.
Nếu như bộ chiêu thức kiếm này mà để Tiêu Sách dùng thì phối hợp với vô danh khí công trong người của anh, Tiêu Sách có thể khẳng định cây cổ thụ hai người ôm mới hết khi nãy sẽ chỉ với một chiêu kiếm khí mà làm đứt từ gốc rễ.
Lúc nghe Tiêu Sách nói như thế, Triệu Mai Nhi đã mau nước mắt, viền mắt thoáng đỏ ửng.
Cô ta là kiểu người hiếu thắng, nhưng mà cho dù là có trải qua bao nhiêu khắc khổ thì so với những người luyện võ cùng lứa tuổi, cô ta chỉ là một người ở cấp trung đẳng mà thôi.
Đó là trường hợp cô ta ngày đêm tập luyện, bỏ ra biết bao nhiêu công sức và mồ hôi khổ luyện mới như thế, còn nếu không thì cô ta chính là một người xếp ở dưới đáy rồi.
Triệu Mai Nhi đã từng vô số lần hoài nghi thể chất của bản thân mình, nhưng mà lúc này nghe thấy Tiêu là Tiêu Sách này khẳng định là công pháp này có vấn đề, trong chớp mắt lại khiến Triệu Mai Nhi cảm thấy được an ủi, sự bất mãn nhỏ nhoi trước đó với Tiêu Sách cũng lập tức biến mất không còn dấu vết.