Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 472: "Cậu nhất định phải bắt tên đó lại cho tôi.”




Nhưng mấy tên lính đánh thuế này thấy đồng đội bị thương cũng không có ai chạy ra khỏi chỗ nấp để cứu đồng đội, ngược lại bọn họ lại càng trốn kĩ hơn. 

Thậm chí mấy tên lính đánh thuế bị thương cũng cố gắng kéo lê chân bị thương và đổi địa điểm, cố gắng để ẩn giấu bản thân tốt hơn. 

Tất nhiên ở trước mặt Tiêu Sách mấy mánh khóe này của bọn họ không có gì đáng nói cả. 

Còn lí do Tiêu Sách không dùng đinh sắt gi ết chết mấy tên lính đánh thuế này là vì anh không muốn bắt đầu cuộc chiến một cách tùy tiện. 

Hiện nay, vẫn chưa xác định được danh tính của những người lính đánh thuế ngoại quốc này, bọn họ đến đây là có mục đích gì, liệu thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà có phải là gián điệp không, trước khi làm rõ những câu hỏi này Tiêu Sách không muốn bọn lính đánh thuế này chết ở đây. 

Hơn nữa, Tiêu Sách còn muốn tống mấy người này vào tù. 

Chỉ khi loại bỏ những người này, mới có thể khiến cho dân làng gần đó có một cuộc sống yên bình. Băng nhóm Lưu Xà này chính là một cái u ác tính ở đây, vậy mà lại có thể chiêu mộ lính đánh thuê ngoại quốc, khiến Tiêu Sách không thể không tàn nhẫn. 

Tiêu Sách giống như vua bóng đêm, nhưng bất cứ nơi nào Tiêu Sách đi qua, đều sẽ có những tên lính đánh thuê ngã xuống, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cố gắng vùng vẫy. 

Cổ tay và đùi của bọn họ đều bị định sắt đâm thủng, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến bọn họ không còn sức chiến đấu. 

“Mẹ nó, còn dám phản kháng, Ivan, cậu nhất định phải bắt tên đó lại cho tôi.” 

Vào lúc này người trung niên của băng nhóm Lưu Xà đang tức tối đi phía sau luan và gào lên với anh ta. 

“Thiếu chủ, lần này ông đã chọc vào người không nên chọc, thực lực của người này quả thực rất cao, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, hay là chúng ta rút lui rồi bàn bạc kỹ hơn.” 

Khi những chiếc đinh sắt liên tiếp đâm vào xương chân của những tên lính đánh thuế này Ivan hoàn toàn không nhìn thấy bóng người nào. Lúc này lvan cuối cùng cũng nhận ra, đó là vì khoảng cách về thực lực của anh ta và kẻ địch quá lớn, cho dù bọn họ có hơn hai mươi người nhưng chẳng khác nào mục tiêu sống, bọn họ hoàn toàn không có cách để chống lại kẻ đang ẩn mình trong bóng tối. 

“Mẹ nó, chẳng lẽ không nên chọn vào cậu ta còn tôi thì nên chọc vào sao? Đi, giế t chết anh ta cho tôi...” 

Người trung niên cầm đầu băng nhóm Lưu Xà nhớ đến cái cảnh Tiêu Sách xúc phạm ông ta, máu nóng trong người lại sục sôi, ông ta trở nên hung dữ gào thét vào mặt Ivan. 

Sắc mặt Ivan thay đổi, nhưng cuối cùng cũng không dám xung đột với người trung niên cầm đầu của băng nhóm, anh ta tiếp tục ẩn nấp trong bóng tối. 

Thực ra, Tiêu Sách đã nghe rất rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Ivan và thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà. 

Điều này càng khiến cho Tiêu Sách cảm thấy hứng thú hơn. 

Anh không ngờ thủ lĩnh của băng nhóm Lưu Xà lại mạnh như vậy, dám thách thức cả Ivan, quả thực là có chút kì quái. 

Nhưng nghĩ lại thì thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà là con lai, hơn nữa Ivan còn gọi ông ta là thiếu chủ, Tiêu Sách dần dần đã hiểu được một chút. 

Có lẽ thủ lĩnh của băng nhóm Lưu Xà là con riêng của một nhân vật có máu mặt ở nước ngoài. Hơn nữa lý do ông ta ở nước Hoa có thể là vì để làm gián điệp... 

Đương Nhiên, đây chỉ là phỏng đoán mà thôi. 

Tình hình cụ thể thì vẫn phải đợi đến khi Tiêu Sách bắt được mấy người này mới có thể làm sáng tỏ. 

Trong màn đêm đen kịt, Tiêu Sách tiếp tục phi những chiếc đinh sắt trong tay, mỗi lần chiếc định sắt được phi ra đều phát ra một tiếng động nhỏ, và không trượt phát nào. 

Không đến mười phút đồng hồ, ngoại trừ năm tên lính đánh thuế đang ẩn nấp ở vị trí cách lối vào ngôi làng khá xa thì những tên lính đánh thuế khác đều đã bị Tiêu Sách phi đinh sắt đâm vào xương chân, hoàn toàn không có cách nào để cử động và bị liệt tại chỗ. 

“Mę kiếp!" 

Lúc này Ivan đã hoàn toàn tỉnh ngộ. 

Lần này vốn dĩ đến là để giúp thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà bắt người, nhưng không ngờ Tiêu Sách quá mạnh, đã khiến phần lớn đàn em của anh ta ngã xuống ở đây, Ivan không còn giữ được bình tĩnh nữa. 

“Rút lui, tuyệt đối đừng kinh động đến người đó.” 

Lần này cuối cùng trong mắt lvan cũng lộ ra vẻ sợ hãi, vừa cầm súng chĩa về phía trước vừa cẩn thận cảnh giác rút lui về phía sau.