Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 461: Sau đó là không còn tri giác gì nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng lại không có ai đến quản chế băng nhóm Lưu Xà này, vì vậy bọn chúng mới ở nơi này tác oai tác oái, trở thành vua một cõi. 

Tiêu Sách hơi nhíu mày, anh lờ mờ nghĩ đến điều gì đó, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn. 

Tiêu Sách không phải Thánh Mẫu, vốn dĩ anh không định xen vào chuyện của băng nhóm Lưu Xà. Nhưng với tình hình trước mắt, đến người anh em tốt nhất của anh là Thuỷ Ma cũng đã bị kéo vào trong cái bẫy của băng nhóm Lưu Xà rồi. Mà việc khiến Tiêu Sách càng thêm tức giận là một cái chân còn lại của Thuỷ Ma cũng bị băng nhóm Lưu Xà làm cho bị thương, việc này khiến Tiêu Sách không thể nào nhịn được. 

Vốn dĩ với khả năng của Thuỷ da, cho dù có mất đi một con mất thì cũng không thể bị băng nhóm Lưu Xà tổn thương đến được. 

Chỉ là Thuỷ Ma cũng chưa hiểu rõ cả băng nhóm Lưu Xà, vì bận tâm đến sự an toàn của bố mẹ và thôn dân, anh ta mới không dám phản kháng, vì thôn dân mà vô tình bị thương. 

Nửa tiếng sau, mấy chục thành viên của băng nhóm Lưu Xà dần dần tụ tập trong thôn trang bên ngoài Tiểu Hưng An Lĩnh, trong tay mỗi người đều cầm theo ống thép, trông có vẻ vô cùng hung hãn. 

Thậm chí, Tiêu Sách còn nhìn thấy có gì đó phồng phồng trong túi quần của mấy thành viên băng nhóm Lưu Xà ở phía sau, khiến ánh mắt của anh lạnh đi. 

Rất rõ ràng, những thành viên của băng nhóm Lưu Xà này thật sự giống như lời Thuỷ Ma nói, mang theo pháo đến. 

Vào lúc Tiêu Sách đang suy tư, một người trung niên từ từ đi ra khỏi đám người, đi đến trước mặt Tiêu Sách dưới sự hộ tống của bốn tên đàn ông đầu trọc cao to. 

“Đại ca, chính là thằng nhóc này, không chỉ cản trở tụi em lấy tiền mà còn đánh tụi em bị thương... Bốn tên đàn ông đầu trọc cao to nhìn Tiêu Sách vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn. 

“Đồ vô dụng, tụi mày có bốn đứa, thế mà lại không đánh nổi một thằng nhóc ốm yếu gầy nhom, thật là khiển bằng nhóm Lưu Xà chúng ta mất mặt, còn không mau cút về cho tao...” 

Trên mặt người trung niên đứng đầu lộ ra vẻ chán ghét, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Sách, ánh mắt lộ ra chút đùa cợt, nói: “Chàng trai trẻ, xem ra bản lĩnh của cậu không tệ, tôi biết khả năng của đàn em tôi, cậu có thể đánh bại bốn người bọn họ, xem ra cũng rất giỏi đấy nhỉ...” 

“Nhưng hôm nay cậu đã đắc tội với băng nhóm Lưu Xà, sợ là rất khó để cậu sống sót rời khỏi đây. Đương nhiên, nếu cậu chịu quy thuận băng nhóm Lưu Xà chúng tôi thì lại là một chuyện khác.” 

Ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Tiêu Sách, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh. 

Nhưng đáng tiếc, khiến ông ta thất vọng rồi. 

Từ đầu đến cuối, trên mặt của Tiêu Sách đều không hề có biểu cảm gì cả. 

Lúc này, Tiêu Sách nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, khoé môi nở nụ cười nhạt, thăm dò nói: “Muốn giết tôi? Chẳng lẽ băng nhóm Lưu Xà các người dám ra tay với tôi một cách công khai ở trước mặt nhiều thôn dân như vậy sao? Nếu tôi chết ở đây, băng nhóm Lưu Xà các người không sợ chọc thủng trời sao? 

“chọc thủng trời? Ha ha..” Người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, bật cười thành tiếng như nghe thấy câu chuyện cười. 

“Nhóc Con, cậu không phải là người đầu tiên mà băng nhóm Lưu Xà chúng tôi giết, cũng chắc chắn không phải là người cuối cùng, quên nói cho cậu nghe, ở nơi này, băng nhóm Lưu Xà chúng tôi chính là trời!” 

Người đàn ông trung niên nhìn Tiêu Sách một cách khinh thường, dường như cảm thấy hơi buồn cười với lời đe dọa của anh. 

Tiêu Sách nấng mày, cho đến lúc này, anh mới hiểu rốt cuộc băng nhóm Lưu Xà này ngang tàn đến mức nào. Mặc dù nơi này ở trong khu rừng hoang cạnh biên giới, nhưng cũng không phải là nơi nằm ngoài pháp luật. 

Nhưng băng nhóm Lưu Xà lại ngông cuồng như vậy, thậm chí là coi thường mạng người, chắc chắn là có chỗ dựa của mình. 

Có lẽ là còn có hậu thuẫn rất lớn ở phía sau. 

Nhưng hậu thuẫn của băng nhóm Lưu Xà có lớn thế nào cũng không thể ngăn được ý định tiêu diệt băng nhóm Lưu Xà của Tiêu Sách ngày hôm nay. 

Dù sao dám động vào anh em của anh, đừng nói là băng nhóm Lưu Xà, cho dù có là băng nhóm Phi Long cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Tiêu Sách. 

“Sao, cậu trai, có muốn suy nghĩ một chút không?” 

Thấy Tiêu Sách không nói gì, người đàn ông trung niên đứng đầu thản nhiên liếc anh một cái, tưởng rằng anh đã bị mấy câu của ông ta doạ rồi, nên lại càng vênh váo hơn. 

Ở trước mặt thể lực to lớn của băng nhóm Lưu Xà, không đến lượt thằng nhóc này không cúi đầu, nếu như thằng nhóc này chịu gia nhập, vậy thì sau này băng nhóm Lưu Xà sẽ như hổ mọc thêm cánh, băng nhóm Lưu Xà sẽ càng thêm trấn áp những băng nhóm khác. 

Người đàn ông trung niên vẫn còn đang chìm đắm vào trong giấc mơ đẹp đẽ, thì bên tai vang lên một giọng nói khinh thường. 

“Suy nghĩ ông nội mày.” 

Sau đó, người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn thấy trước mắt mình đột nhiên tối đen, rồi cảm giác đau đớn ập đến, sau đó là không còn tri giác gì nữa. 

Sau khi đã có được tin tức đại khái về băng nhóm Lưu Xà, cuối cùng Tiêu Sách đã ra tay.