Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 455: Các người làm ăn cái kiểu gì thể không biết?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu em Tiêu Sách, xem ra là tôi hơi lỗ mãng rồi, chỉ là bước chân ra khỏi cửa, cứ thêm một 

người bạn là thêm một lối đi, huống hồ cậu là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, nếu chúng tôi không thể hiện một chút thì chẳng phải là quá vong ân bội nghĩa sao..” 

Trên nét mặt Triệu Văn Anh hiện ra một nụ cười chân thành, rồi rút từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đen như mực, nhìn qua thì hình như là một tấm kim loại không tên, bên trên có khắc một dãy số điện thoại, đưa tới trước mặt Tiêu Sách. 

“Cậu em Tiêu Sách, đây là danh thiếp của tôi, cậu có việc gì cần cứ gọi đến số này. Nơi khác thì tôi không dám chắc, nhưng bất cứ nơi nào ở tỉnh H tôi đều biết cả.” 

Triệu Văn Anh vừa đưa danh thiếp cho Tiêu Sách, vừa nói với anh một cách đầy tự tin. 

“Bệnh tình của bố tôi nguy kịch còn đang cấp cứu, hôm nay tôi không giữ cậu lại nữa, đợi sau khi bố tôi được bình an, nhất định sẽ mời cậu em đây đến dùng bữa.” 

Nói xong, Triệu Văn Anh dẫn theo mấy người cảnh vệ leo lên xe quân dụng. 

Tất cả những điều này đã lọt vào mắt Triệu Mai Nhi. 

Lúc này Triệu Mai Nhi cau mày lại, có chút khó hiểu. 

“Bố, tấm danh thiếp hắc kim kia chỉ những vị khách cao quý nhất mới có, mà người thanh niên tên Tiêu Sách đó rõ ràng chỉ sơ cứu cho ông nội một cách rất đơn giản, sao bố lại đưa cho người ta tấm danh thiếp hắc kim quý giá như vậy?” 

Triệu Mai Nhi ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nói. 

“Mai Nhi, có những chuyện con không hiểu được, nếu trên máy bay không có người thanh niên đó thì e là ông nội của con đã gặp phải tình huống xấu nhất rồi. Con phải biết rằng, an nguy của ông nội con mới là quan trọng nhất. So với sự an toàn của ông nội con mà nói, tẩm danh thiếp hắc kim nho nhỏ đó có đáng là gì?” 

“Huống chi, người thanh niên đó, e là không đơn giản như con nghĩ đâu.” 

Triệu Văn Anh nhớ lại lúc Tiêu Sách chữa bệnh cho ông cụ Triệu, luồng sát khí thoắt ẩn thoắt hiện đó đã khiến cho Triệu Văn Anh, người đã nhiều năm lăn lộn giữa những người đàn ông nhiệt huyết trong quân doanh cũng phải kinh hồn bạt vía. 

Sát khí có thể khiến Triệu Văn Anh phải khiếp sợ thì khủng khiếp đến mức nào chứ... 

Có điều, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Triệu Văn Anh không muốn tìm tòi nghiên cứu về bí mật của Tiêu Sách, nên cũng không hỏi gì đến chuyện riêng tư của Tiêu Sách. 

Triệu Chính Quốc, tư lệnh Quân khu tỉnh H, có thể nói hoàn toàn xứng đáng với địa vị nhân vật số một, không một ai dám chậm trễ, sau khi xuống khỏi máy bay, Triệu Chính Quốc đã đến được bệnh viện tốt nhất của quân khu, nơi được trang bị những trang thiết bị kiểm tra tốt nhất, được bác sĩ chuyên gia giỏi nhất đến chẩn đoán. 

(D2 

Chỉ cần cứu được nhân vật số một của quân khu tỉnh H, không cần biết sẽ phải tiêu hao bao nhiều tâm huyết, bọn họ cũng phải cố gắng hết sức. 

Nhưng lúc này, trên người Triệu Chính Quốc lại xuất hiện một thứ quái lạ khiến toàn bộ chuyên gia trở nên hoang mang. 

Là nhân vật số một của tỉnh H, tình trạng sức khỏe của Triệu Chính Quốc đã sớm được tải lên mạng nội bộ của các quân khu lớn, nên sau khi đã so sánh số liệu của Triệu Chính Quốc vào lần trước, các chuyên gia đều sốc. 

“Không thể nào, con người là một quá trình lão hóa, sao lại đi ngược lại với nguyên lý thế này, thật đúng là một chuyện hoang đường mà, nhất định là máy móc có vấn đề..” 

Một vị chuyên gia nhìn vào số liệu cơ thể của Triệu Chính Quốc, con mắt như muốn rớt ra ngoài, kinh hãi nói. 

“Không phải máy móc có vấn đề, đó là kết quả kiểm tra lần thứ ba rồi, trên người tư lệnh Triệu Chính Quốc thực sự đã xảy ra điều kỳ tích...” 

Một bác sĩ trẻ mặc đồ trắng nói với giọng khẳng định. 

“Đi, đi tìm đội trưởng Triệu đến đây, đội trưởng Triệu đến thì mọi vấn đề đều được giải quyết.” 

Lúc này, viện trưởng không ngừng gãi đầu cuối cùng đã nghĩ ra được một cách. 

Nếu Triệu Chính Quốc được đưa từ trên máy bay xuống, thì người ở bên cạnh Triệu Chính Quốc, Triệu Văn Anh sẽ là người rõ nhất từ đầu đến cuối mọi chuyện, có lẽ Triệu Văn Anh sẽ biết chân tướng của chuyện này. 

Mười phút sau, Triệu Văn Anh và Triệu Mai Nhi xuất hiện trong phòng hội chẩn. 

Lúc này, viện trưởng và mười mấy chuyên gia đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt đổ dồn về phía Triệu Văn Anh và Triệu Mai Nhi. 

Trong lòng Triệu Văn Anh bỗng rơi “lộp bộp” một tiếng, nổi lên một dự cảm chẳng lành. 

“Chuyện này, đội trưởng Triệu, trước mắt thì sức khỏe của ông cụ Triệu đã xảy ra một tình huống rất lạ, chúng tôi muốn mời ông phối hợp điều tra một chút, để chúng tôi có thể tra ra nguyên nhân thật sự.” 

Cuối cùng thì viện trưởng cũng kết thúc bầu không khí trầm mặc này mà nói với Triệu Văn Anh. 

"Xảy ra tình huống lạ? Không thể nào, ông cụ Triệu từ lúc xuống khỏi máy bay, chẳng phải vẫn còn rất ổn hay sao? Các người làm ăn cái kiểu gì thể không biết?” 

Lúc này, trên mặt Triệu Văn Anh đã lộ ra lửa giận, chửi viện trưởng như tát nước,