Trong mắt những người xem, Tiêu Sách chỉ tùy ý lắc người, tránh né tất cả đòn tấn công, tay không cướp được vũ khí, nhẹ nhàng hạ gục ba người kia, như thể họ chủ động đưa đến để cho Tiêu Sách đánh vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này lại làm cho tất cả mọi người đều sững sỜ.
Vốn cho rằng có thể nhẹ nhàng bắt được Tiêu Sách, đảm bảo vệ chuẩn bị tùy tiện hành động, ánh mắt lại trở lên nghiêm túc, động tác cũng trở lên thận trọng hơn.
“Còn dám đánh lại! Muốn chết à?”
Tuy nhiên cũng có người không tin, nhìn thấy đồng nghiệp của mình bị Tiêu Sách đánh ngã, lập tức khịt mũi lao nhanh về phía Tiêu Sách.
Động tác vung dùi cui trở lên nhanh hơn và mạnh hơn, rõ ràng là đã nghiêm túc thực hiện, chuẩn bị lật ngược tình thế hạ gục Tiêu Sách.
Thoáng chốc, năm tên bảo vệ cùng tấn công về phía Tiêu Sách.
Vẻ mặt Tiêu Sách vẫn bình tĩnh, mặc dù những tên bảo vệ này đều là quân nhân giải ngũ, mạnh hơn so với người trưởng thành bình thường nhưng ba người hay năm người đối với Tiêu Sách cũng không khác nhau nhiều lắm.
Anh di chuyển bước chân, giống như đang đi dạo chơi vậy, nhưng mỗi lần đều có thể né tránh được đòn tấn công đầy nguy hiểm, mà dùi cui trong tay anh dường như trở lên có sức sống hơn, mỗi lần vung lên đều đánh vào điểm yếu của kẻ địch, lực đáng rất mạnh có thể dễ dàng hạ gục người đó.
Chỉ trong vài nhịp thở, năm người kia còn chưa kịp chạm vào góc áo của Tiêu Sách mà mỗi người đã bị trúng một gậy dùi cui, tất cả rên rỉ nằm trên mặt đất.
Nếu như lúc trước Tiêu Sách đánh ngã ba người chỉ khiến cho đám bảo vệ trở lên nghiêm túc thì hình ảnh lúc này lại làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm.
Bọn họ nhìn Tiêu Sách vẻ mặt bình tĩnh tay cầm dùi cui đứng tại chỗ, trong thời gian ngắn không phát ra được tiếng nào.
Dường như dùi cui trong tay Tiêu Sách và trong tay bọn họ là hai loại vũ khí hoàn toàn khác nhau, nếu không phải Tiêu Sách cướp dùi cui trong tay bọn họ thì bọn họ đã cho rằng chiếc dùi cui trong tay Tiêu Sách là sản phẩm công nghệ cao nào đó rồi, cho nên những người tài giỏi kia chỉ bị chạm một cái đã ngã gục, yếu ớt giống như một đứa trẻ vậy.
Nhìn thấy không còn người nào xông lên, Tiêu Sách mới thản nhiên nói: “Tôi xuống tay đã rất nhân từ rồi, nếu còn không biết tốt xấu thì đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy vậy sắc mặt rất khó coi.
Thân là người phụ trách an ninh của câu lạc bộ Hoa Hồng, ông ta mang theo nhiều bảo vệ đến giải quyết vấn đề, kết quả không chỉ không giải quyết được ngược lại còn để bị thương nhiều anh em như vậy, vẻ mặt ông ta tức giận.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, ông ta khịt mũi, nghiến răng nói: “Cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng mày nghĩ mày có thể rời khỏi đây sao? Câu lạc bộ Hoa Hồng không phải nơi mày muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ chủ động bước ra khỏi đám người đó chậm rãi tiến về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhíu mày, lúc trước anh ra tay nhẹ nhàng đã có thể dễ dàng đánh bại phần lớn bảo vệ, cũng không phải là làm bộ, đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy thực lực của anh, lại dám một mình đi tới, chỉ sợ không đơn giản như vậy, dù sao có thể ngồi được vào vị trí đội trưởng đội bảo vệ chứng tỏ ông ta có thực lực.
Nhưng Tiêu Sách không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ tiến den.
Chỉ thấy đội trưởng đội bảo vệ không cầm dùi cui mà lại đeo một đôi găng tay, ông ta bẻ cổ, lạnh lùng nói: “Nhớ rõ, là Đàm Long đánh bại mày.”
Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ Đàm Long vung nắm đấm về phía Tiêu Sách.
Nắm đấm của ông ta mang theo luồng gió rít gào, còn chưa đánh trúng Tiêu Sách, anh đã cảm nhận được sức mạnh dữ dội, nắm đấm vừa nhanh vừa nặng, thực sự không thể khinh thường.