Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 401: Chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công. 

Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công. 

Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy. 

Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm. 

Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành. 

Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công. 

“Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu. 

Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch” 

“Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.” 

“Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!” 

“Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!” 

Lâm Hải Phòng giải thích. 

Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.” 

“Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân 

tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận. 

“Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói. 

“Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?” 

Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát. 

Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn. 

Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm. 

ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa.