Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 395: Đúng là trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.”




Tiêu Sách không biết nguyên lý chuyển đổi là gì, vì sao bất kỳ vật chất nào bị nuốt chửng đều chuyển đổi thành khí, những câu trả lời cũng không quan trọng cho lắm/ 

Chỉ cần năng lực được nâng cao thì tốt rồi! 

Bởi vì trước đây, muốn tăng khí là chuyện quá khó. 

Tuy đến bây giờ, ngoài việc dùng khí để chữa bệnh cho ông cụ Lâm, giúp Thiên Diệp sống sót qua việc tôi luyện thuốc, thì anh cũng không biết sử dụng khí để làm gì. 

Dường như khí góp phần khá ít vào việc nâng cao thực lực của anh, cho đến bây giờ anh vẫn dùng cơ thể chiến đấu. 

Nhưng Tiêu Sách lại có linh cảm, khí vô cùng quan trọng. Bây giờ anh không thể lợi dụng khí để chiến đấu là vì số lượng khí còn quá ít mà thôi. 

Anh cảm thấy, chờ đến khi khí trong cơ thể anh có thật nhiều, thì đó là thời điểm thực lực của anh lại tăng vọt lên lần nữa. 

Sâu thẳm trong nơi nào đó của anh cảm thấy có thể đến lúc đó, anh mới được xem là vô địch thật sự! 

Có thể khí là nhân tố quyết định cho lần tiến hóa tiếp theo của anh. 

Bây giờ Tiêu Sách đã đi được ba phần đầu tiên của Tiên Thiên công, cũng dùng hồi hải mã để mô phỏng tu luyện, nhưng sau khi tu luyện thành công thì anh không có cách nào để luyện ra khí. 

Cho nên, bất kể là Hàn Tô hay đám người thầy Vương, tuy tu luyện khí công, cũng nghĩ mình là người luyện khí nhưng thực ra cơ thể của bọn họ chỉ mạnh hơn người bình thường mà thôi, chứ trong cơ thể của bọn họ không có một sợi khí nào cả. 

Tiêu Sách đoán, có thể sau khi tu luyện thành công phần thứ tư hoặc năm của Tiên Thiên công mới thì cơ thể mới sản sinh khi, nhưng có lẽ cũng không nhiều. 

Nói chung, e là mức độ hiếm có và tầm quan trọng của khí còn hơn cả tưởng tượng của Tiêu Sách. 

Mà bây giờ, ngoài việc tu luyện Vô danh khí công để tăng khí thì Tiêu Sách lại có thêm một cách mới, điều này làm anh rất phấn khích. 

Nhưng chuyện làm anh tiếc nuối là mức độ tăng trưởng quá chậm chạp. 

“Cho dù mỗi ngày mình liều mạng đậm bản thân, để máu thịt nuốt chửng dao rồi chuyển hóa thành khí, e là mình kiên trì một năm cũng chỉ có thể làm khí tăng lên một phần mười.” 

Sau khi Tiêu Sách tính tốc độ tăng lên, anh không khỏi cạn lời. 

Anh không thể nào cắt thịt của mình mỗi ngày để nuốt các loại vật chất chỉ để tăng một chút xíu khí, nếu bị người nhìn thấy thì họ sẽ bị dọa mất. 

Tất nhiên là Tiêu Sách còn có thể ăn. 

Tức là nuốt vào trong bụng, chỉ cần đại thực bào cho rằng đó là vật chất gây hại cho cơ thể thì chúng sẽ nuốt chửng, sau đó chuyển hóa thành khí. 

Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Sách nuốt các loại độc dược, thì anh không những không sao mà thực lực còn sẽ tăng lên. 

Nhưng vẫn quá chậm, không đáng để anh làm vậy. 

“Tiếc thật, lúc đầu cho rằng tìm được cách nâng cao thực lực, kết quả lại là như vậy, đúng là trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.” 

Tiêu Sách nỉ non nói. 

Nói tóm lại, lần đột biến này, ngoại trừ việc Cơ thể anh trở nên miễn nhiễm với độc tố thì cũng không làm tăng thực lực của anh, cùng lắm thì có chút biến hóa kỳ dị mà thôi. 

Đương nhiên bây giờ Tiêu Sách cũng chỉ nghiên cứu sơ qua mà thôi. 

Thời gian sau sẽ xảy ra chuyện gì thì anh phải từ từ nghiên cứu. 

Tiêu Sách tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. 

Lần trước trợ giúp Thiên Diệp vượt qua việc luyện thuốc cũng đã tiêu hao gần hết khí cùng tinh thần của anh, sau đó lại chiến đấu cùng Thiên Diệp vài trận, rồi lại đến thực nghiệm cho Cao Cấn Băng, trở về lại nghiên cứu cơ thể Tiêu Sách cũng đã buồn ngủ không chịu được, chỉ là ý chí đang chống đỡ mà thôi. 

Sau khi nằm xuống, Tiêu Sách chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. 

Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Sách chợt cảm thấy tim đập nhanh, anh đột nhiên mở hai mắt. 

Không hề nghĩ ngợi, anh xoay người xuống giường rồi vớt ra sau cửa, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào như một con báo trong đêm đen. 

Mà cùng lúc đó, Tiêu Sách cảm nhận được hai hơi thở nhè nhẹ đang chậm rãi đến gần anh. 

Rất gần! 

Sát khí nhàn nhạt bao phủ lên đ ỉnh đầu Tiêu Sách. 

Sắc mặt của Tiêu Sách trở nên lạnh lùng, cả người anh như hòa vào bóng tối, anh đứng yên không động đậy, cảm nhận được hai người ở phòng khách đang chậm rãi đi qua.