Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 386: Đó chính là Cao Cấn Bằng




Cao Cẩn Băng đồng ý với Tiêu Sách, cùng với Thiên Diệp đi đến phòng thí nghiệm của cô ấy. 

Tiêu Sách bỗng nhiên mỉm cười, phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng rất bí ẩn, ngoại trừ Cao Cấn Băng ra, thì chỉ có Diệp Thiên có thể đi vào, đến cả Hoàng Mãnh trước đó cũng không có tư cách đi vào. 

Và bây giờ Tiêu Sách đã có cơ hội nhìn thấy một lần. 

Hai người rất nhanh đã mặc xong quần áo, trong khoảng thời gian đó Tiêu Sách tự nhiên lại không nhịn được mà ăn không ít đậu hũ của Thiên Diệp, còn Thiên Diệp chỉ có thể cắn răng, mặc cho Tiêu Sách làm. 



Dù sao cơ thể của bản thân đã cho Tiêu Sách rồi, có bị Tiêu Sách ăn chút đậu hũ cũng không tính là gì. 

Vừa mặc quần áo xong, cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm trước đây, giống như một cái máy không có cảm xúc, Tiêu Sách cũng không quấy rối cô ta nữa. 

Cô ta dẫn Tiêu Sách đến căn phòng bí mật ở trên tầng cao nhất. 

Căn phòng rất rộng, cũng rất trống trải, chỉ có vị trí ở chính giữa có một chiếc hộp thép rất lớn, nói một cách chính xác hơn là một chiếc hộp thép giống như nhà kho bảo hiểm của ngân hàng. 

Thiên Diệp nhập mật mã xong thì xác minh dấu vân tay và tròng mắt, sau đó là đến video xác nhận của phòng thí nghiệm của Cao Cẩn Băng, thì chiếc hộp thép kia mới đột nhiên mở cửa ra. 

Sau cánh cửa là một thang máy lớn, đây là tầng cao nhất, đương nhiên thang máy sẽ thông xuống các tầng dưới. 

Hai người tiến vào thang máy, Thiên Diệp lại ấn một một loạt mật mã phức tạp khác, thang máy bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã rơi xuống hơn mười mấy tầng, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy thang máy đã đến xuống đến phần dưới lòng đất. 

ít nhất cũng sẽ là dưới đất, bởi vì thang máy không hiển thị số, vì thế Tiêu Sách không biết. 

Nhưng cảm giác của anh nói cho anh biết, khi thang máy dừng lại, ví trí hiện tại của anh 

dưới lòng đất ít nhất là năm mươi mét. 

Dưới lòng đất năm mươi mét! 

Điều này khiến cho Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được rằng phía dưới lòng đất của tòa cao ốc đồ sộ này, thậm chí có thể sâu hơn, lại tồn tại một phòng thí nghiệm. 

Giấu kỹ như vậy chả trách những người muốn phá hoại thí nghiệm của Cao Cấn Băng đều không có cơ hội tìm thấy. 

E rằng đến cả bản thân Tiêu Sách, không có Thiên Diệp dẫn đi thì cũng rất khó vào được phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng. 

Thang máy nhanh chóng mở cửa, Tiêu Sách và Thiên Diệp đi đến một căn phòng rộng ba bốn trăm mét vuông dưới lòng đất, khắp phòng có vô số dụng cụ thí nghiệm khoa học mà Tiêu Sách không biết. 

Và hình ảnh đẹp của một người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đang bận rộn trước đóng dụng cụ khoa học công nghệ tương lai. 

Đó chính là Cao Cấn Bằng. 

Tiêu Sách ngạc nhiên đánh giá một lượt phòng thí nghiệm này của Cao Cấn Bằng, phát hiện so với tưởng tượng của bản thân thì nhỏ hơn một chút, cũng bừa bộn hơn một chút, rất nhiều đường dây thiết bị đan xen lẫn lộn vào nhau. 

“Cô gái à...” 

Diệp Thiên đi tới bên cạnh Cao Cấn Bằng nhỏ giọng gọi. 

Cao Cấn Bằng không ngẩng đầu, tiếp tục vận hành máy móc trong tay, mở miệng nói: “Các người đợi tôi một lát, tôi sắp xong rồi, sắp thành công rồi...” 

Nói xong cô ấy tiếp tục bận rộn. 

Tiêu Sách quan sát Cao Cấn Bằng, mới chỉ có mấy ngày không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức động lòng người, đặc biệt là lúc đang nghiêm túc làm việc, càng đẹp đến mức khiến cho Tiêu Sách cũng cảm thấy khó mà kháng cự được. 

Nhưng từ sự mệt mỏi trong đôi mắt, Tiêu Sách liên biết cô ấy đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi.