Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 378: Điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy có chút đau lòng




Nhìn thấy dãy số trên điện thoại, Tiêu Sách không khỏi trầm mặc một lúc, vẫn lựa chọn bắt máy. 

Là Thiên Diệp gọi điện thoại tới. 

Từ sau khi phát sinh quan hệ với Thiên Diệp ở ngoại ô thành phố Thâm Hải lần trước, Tiêu Sách có cảm giác không biết nên đối mặt với Thiên Diệp như thế nào. 

Rõ ràng giữa bọn họ không có tình cảm nhưng quả thực đã xảy ra quan hệ thân mật, mặc dù Thiên Diệp không bắt Tiêu Sách chịu trách nhiệm nhưng Tiêu Sách vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cô ta. 

Mà sở dĩ Thiên Diệp gọi điện thoại cho Tiêu Sách là bởi vì kế hoạch bôi thuốc lần này bị muộn hơn một ngày. 

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sách vẫn quyết định đi bôi thuốc cho Thiên Diệp trước, thuận tiện có thể giao Tiên Thiên Công cho Thiên Diệp, như vậy có thể khiến cho Tiêu Sách an tâm một chút. 

Đi vào tòa nhà dược phẩm Tinh Quang, Tiêu Sách trực tiếp đi đến tầng cao nhất. 

Rõ ràng là Cao Cấn Bằng vẫn đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm, sau khi Hoàng Mãnh chết ở Thâm Hải thì toàn bộ tầng cao nhất của dược phẩm Tinh Quang chỉ có một mình Thiên Diệp ở đây. 

Rất nhanh, Tiêu Sách nhìn thấy Thiên Diệp. 

So với mấy ngày trước thì rõ ràng là Thiên Diệp tiều tụy hơn một chút, quầng mắt hơi thâm đen, Tiêu Sách chú ý đến trên ngón tay của Thiên Diệp đầy rẫy những vết chai thô ráp. 

Rõ ràng là mấy ngày nay cô vẫn luôn luyện tập thủ pháp phóng đinh sắt. 

Cô đã bôi thuốc được mấy lần rồi, sức mạnh cánh tay và ngón tay lớn hơn trước rất nhiều, kỹ thuật phóng đinh sắt cũng bắt đầu có lực sát thương rồi. 

Mặc dù so với vũ khí nóng như đạn còn kém xa, nhưng điều này cũng khiến Thiên Diệp nhìn thấy được hy vọng, gần như tối nào cũng không nghỉ ngơi, nghiêm túc luyện tập. 

Điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy có chút đau lòng. 

Anh thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao Thiên Diệp lại muốn liều mạng như vậy chứ, rốt cuộc cô đang gánh vác điều gì, trong lòng rốt cuộc đang có bí mật gì khiến cô liều mạng như vậy. 

Nhưng anh không thể nào hỏi, cho dù hỏi chỉ sợ Thiên Diệp cũng sẽ không nói. 

“Anh tới rồi.” Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, bình tĩnh nói, giống như giữa hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. 

Nhưng cũng bởi vì vẻ mặt của cô ấy quá bình tĩnh và bình thường, ngược lại khiến Tiêu Sách biết trong lòng của cô ấy có thể không được bình tĩnh như vậy, cô ấy dùng vẻ ngoài bình tĩnh của mình để che giấu sự hoảng loạn trong 

lòng. 

Dù sao, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Sách thân là đàn ông cũng có chút không biết đối diện như thế nào, huống hồ Thiên Diệp là một người phụ nữ. 

“À, ừ, tôi tới rồi, trước đó xảy ra chút chuyện cho nên chậm trễ, xin lỗi nhé.” Tiêu Sách nói. 

“Không sao đâu, chúng ta bắt đầu thôi.” 

“Được.” 

Tiêu Sách và Thiên Diệp, người trước người sau lại đi vào phòng của Thiên Diệp, mấy thứ dược liệu cần thiết Thiên Diệp đã sớm chuẩn bị sẵn cho anh rồi. 

Tiêu Sách hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được nghĩ bậy bạ, nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị nước thuốc để bôi thuốc. 

Căn phòng cũng không lớn lắm, rơi vào yên lặng. 

“Chuyện anh làm ở khách sạn Fila, tôi đã nghe nói rồi, bây giờ đoán chừng đã truyền khắp thành phố Giang Lăng rồi, anh cũng xem như là nổi tiếng rồi đấy...” Thiên Diệp đột nhiên mở lời nói. 

"À... cũng không có gì đâu, chỉ là bắt nạt bạn nhỏ thôi mà.” 

“Với thực lực của anh, quả thực là bắt nạt bạn nhỏ, ảnh của bạn gái anh tôi cũng xem rồi, cô ấy rất xinh đẹp...” Thiên Diệp lần nữa mở lời, giọng nói rất bình tĩnh. 

Nhưng cho dù Tiêu Sách không xoay người lại cũng có thể biết được sắc mặt của cô như thế nào, vẻ mặt cô chắc chắn không bình tĩnh như trong giọng nói. 

Tiêu Sách biết, bạn gái Thiên Diệp nói đến là chỉ Ôn Liễu, chỉ e tất cả cậu ấm trong thành phố Giang Lăng này đều cảm thấy Ôn Liễu chính là bạn gái của anh. 

Tiêu Sách muốn giải thích nhưng không biết tại sao, anh lại mở miệng nói: “Cảm ơn lời khen của cô.” 

Thiên Diệp đột nhiên im lặng, Tiêu Sách cũng không biết nói gì cả, hai người cứ im lặng như vậy, chỉ có thể nghe được âm thanh ùng ục ùng ục từ nước thuốc Tiêu Sách đang sắc mà thôi.