Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 342: Thật sự xem nhà họ Lâm tôi sợ ông hay gì?”




Vưu Chính còn chưa kịp nói thì Vưu Bằng bên cạnh ông ta đã mỉm cười nói: “Chủ nhân nhà họ Lâm, mọi người đều là người kinh doanh, cần gì phải làm to chuyện, đánh đánh giết giết chứ, nếu như ông muốn thử vậy thì để người dưới trướng đánh nhau một phen, xem xem ai mạnh ai yếu là được rồi, không biết ông có dám hay không? 

Vưu Bằng nói xong thì mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Lâm Vân một cách khiêu khích. 

“Vưu Bằng, đừng nói bậy, người con đang đối mặt chính là chủ nhân của nhà họ Lâm. Năm đó nhà họ Lâm dựng nghiệp theo đường hắc đạo, lấy võ lập nghiệp, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, nhà họ Vưu chúng ta sao có thể so được?” 

Nghe Vưu Chính nói, có vẻ như là đang trách mắng Vưu Bằng, những giọng điệu bất cần đấy, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được, ông ta đang trào phúng Lâm Vân và nhà họ Lâm. 

Dù sao thì bọn họ đều biết, kể từ sau khi Lâm Kiệt rời đi, nhà họ Lâm sớm đã không còn thượng võ nữa, chỉ một lòng muốn kiếm tiền. Cao thủ của nhà họ Lâm cũng chỉ là dăm ba mấy con mèo lớn, mèo nhỏ mà thôi. 

Lúc này, Vưu Chính lại nhắc đến uy phong của nhà họ Lâm lúc trước, trông có vẻ là nâng cao nhà họ Lâm, nhưng trên thực tế chỉ là châm biếm Lâm Vân, và cả nhà họ Lâm hiện tại mà thôi. 

Lâm Vân không ngốc, đương nhiên có thể nghe ra được ý tử trong lời nói của Vưu Chính. 

Sắc mặt ông ta lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Vưu Chính, ông muốn chết! Thật sự xem nhà họ Lâm tôi sợ ông hay gì?” 

Vưu Chính cười ha hả: “Nếu như là nhà họ Lâm của ông cụ Lâm Kiệt uy hiếp tôi như thế, Vưu Chính tôi đương nhiên sẽ sợ ba phần. Mà nhà họ Lâm của Lâm Vân cậu sao... thật sự là khiến tôi chẳng thấy áp lực gì.” 

“Bố, đừng nói với bọn họ nữa. Con thấy nhà họ Lâm hiện tại, cũng chỉ còn cái danh mà thôi. Ngay cả lời khiêu chiến của con cũng không dám nhận. Con thấy không bao nhiêu năm nữa, nhà họ Lâm cũng chỉ là một gia tộc hạng ba mà thôi. Có lẽ cũng chỉ có ông cụ Lâm Kiệt trở về, mới có thể cứu vớt được nhà họ Lâm” Vưu Bằng trêu tức nói. 

“Muốn chết!” 

Lâm Vân tức giận, mấy vệ sĩ cường tráng sau lưng ông ta cũng tức giận, bao gồm cả Long Ngũ và Long Thất cũng đều tức giận trừng hai bố con Vưu Chính, Vưu Bằng. 

Hai người chế giễu nhà họ Lâm như vậy, khiến cho bọn họ đều cảm thấy lửa giận ngùn ngụt. 

Mà người duy nhất vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, hoặc là nói về thờ ơ, dường như mọi thứ đều không liên quan đến mình, cũng chỉ có Lâm Bán Thanh mà thôi. 

Chẳng qua, Lâm Bán Thanh cũng chỉ có sắc mặt là như thường, vì sớm đã quen để mặt lạnh. Trên thực tế, trong lòng cô ấy cũng tràn đầy phẫn nộ, rất muốn giúp đỡ bố mình. Nhưng cô ấy cũng biết bố con Vưu Chính đưa ra lời khiêu chiến, khẳng định là có phần nắm chắc. Nếu tùy tiện đồng ý, e là phải chịu thiệt ở đây. 

“Hừ! Các ngươi ít ở đây đắc ý. Các người muốn đánh đúng không? Long Thất tôi sẽ đánh với các người!” 

Lúc này, Long Thất đột nhiên ngây người nói. Dù sao thì cô ta cũng là một đứa con gái, tuổi tác không lớn, lòng dạ không sâu, căn bản không kiềm nén được cơn tức trong lòng. 

Vả lại, cô ta rất tự tin với thực lực của mình. 

“Long Thất, đừng làm bậy!” Lúc này, Lâm Vân nghiêm mặt lên tiếng. 

Ông ta đương nhiên biết thực lực của hai người vệ sĩ của con gái không tệ. Ở nhà họ Lâm, thực lực họ cũng chỉ kém hơn Hàn Tô một chút, và còn mạnh hơn cả những vệ sĩ sau lưng ông ta đây. 

Nhưng, đám người sau lưng Vưu Chính cũng không đơn giản. 

Trước khi chưa biết được bố con Vưu Chính rốt cuộc đang có âm mưu gì, Lâm Vân không dám tùy tiện đồng ý, để tránh trúng kế của bố con Vưu Chính. 

Nhưng mặc dù ông ta là chủ nhân nhà họ Lâm, nhưng lại không quản được hai người Long Ngũ, Long Thất... 

Long Ngũ và Long Thất chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Bán Thanh. Lúc này Long Thất nóng lòng muốn thử, căn bản là không nhìn Lâm Vân, mà chỉ liếc mắt về phía Lâm Bán Thanh. 

Đối với điều này, Lâm Vân cũng rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể ra hiệu Lâm Bán Thanh đừng manh động.