Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 324: Tôi cũng muốn học Taekwondo!"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu Từ cố lên!" 

"Cậu Từ thật đẹp trai!" 

Những người dưới võ đài tiếp tục hét lớn, như thể lúc này họ đang đấu với Tiêu Sách chứ không phải Từ Huy, mọi người đều bừng bừng hưng phấn. 

Nghe thấy tiếng hò hét của đám đông, mặc dù Từ Huy lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh ta vẫn trở nên phấn khích. 

Anh ta chăm chỉ tập luyện và không ngần ngại phải trả một cái giá cao để mời một võ sư Taekwondo về dạy cho mình, không phải là vì muốn thể hiện sự lợi hại của bản thân cho người khác thấy sao? 

Lúc này, thế tấn công của Từ Huy càng trở nên dữ dội hơn, anh ta cảm thấy rằng từ nãy giờ Tiêu Sách chưa hề đánh trả, có lẽ Tiêu Sách hoàn toàn không có khả năng đánh trả, mà chỉ có thể phòng thủ. 

Nghĩ vậy, anh ta quyết định sử dụng những thủ thuật không dễ sử dụng trong thực chiến. 

Đột nhiên, mọi người trên võ đài hét lên. 

"A! Đẹp trai quá, đây có phải là Taekwondo không? Tôi cũng muốn học Taekwondo!" 

“Hóa ra Taekwondo lợi hại như vậy, sớm biết vậy tôi cũng học Taekwondo rồi, một khi học được không phải sẽ khiến mọi người điên đảo vì tôi sao? Lúc đó Từ Huy sẽ không thể lên mặt được nữa.” 

Tiếng cổ vũ và hò hét khiến cả hội trường trở nên vô cùng náo nhiệt. 

Và ngay khi mọi người đang hò hét cho Từ Huy vì sự đẹp trai của anh ta, thì Từ Huy đột nhiên duỗi chân sau, cả người bay lên cao. 

Anh ta tin rằng chỉ cần anh ta sử dụng chiêu thức này, anh ta chắc chắn sẽ thu hút được nhiều tiếng la hét hơn. 

Và ngay sau khi anh ta bay lên, trong lúc nhất thời Tiêu Sách không còn chỗ nào để né, Tiêu Sách vốn bị Từ Huy ép đến thở cũng không nổi, trên khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. 

"Chơi với cậu lâu như vậy rồi, chắc là cậu đã rất vui chứ gì? Bây giờ đã đến lúc kết thúc rồi." 

Tiêu Sách vừa nghĩ xong, cả người đột nhiên ngã ra phía sau, trông như không thể chống đỡ được nữa, cả người ngã xuống. 

Thật trùng hợp, hướng anh rơi xuống chính là hướng Từ Huy bay lên. 

Đột nhiên, vai của Tiêu Sách đè lên lưng của Từ Huy, Từ Huy đang bay lên đột nhiên bị kéo xuống mất thăng bằng, cả người bay ra ngoài. 

Rầm! 

Trong một giây tiếp theo, Từ Huy rơi mạnh xuống đất, nhưng Tiêu Sách thì lại không bị gì. 

Nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, đầu tiên anh giả vờ hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp lao đến bên cạnh đầu Từ Huy, một chân giẫm lên. 

Trong phút chốc, đám người vẫn đang gào thét vì Từ Huy đột nhiên giống như bị nghẹn lại, trở nên vô cùng yên lặng, ai cũng trợn mắt há hốc mồm. 

Tại sao Từ Huy vừa mới đẹp trai như vậy lại ngã xuống? 

Tại sao Tiêu Sách vừa mới không thể trụ được sắp ngã lại không ngã? 

Một chân anh giẫm lên đầu Từ Huy, trong nháy mắt, mặt của Từ Huy đã chảy máu! 

Cả đám sững sờ, Từ Huy cũng ngẩn người, khó khăn ôm đầu. 

Nhưng mọi người đều cho rằng Từ Huy có thể ngăn Tiêu Sách giẫm xuống, bọn họ đều nghĩ Tiêu Sách chỉ đang giẫm bừa mà thôi, chỉ có Từ Huy mới biết rằng anh đang giẫm thật. 

Ngay sau đó, toàn bộ khuôn mặt của Từ Huy đã bị sưng đỏ cả lên. 

“Đừng, đừng giẫm nữa, chúng tôi nhận thua, đừng giẫm nữa!” Dư Vi hét lên, lao lên võ đài bảo vệ Từ Huy. 

“Vậy tôi thắng đúng không?” Tiêu Sách cười toe toét, đồng thời kèm theo tiếng thở hổn hển, hai tay đặt trên đầu gối, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.