Phương Bác nghe vậy thì nhíu mày: “Cậu chủ chó chết gì, mẹ nó hắn ta cố ý đến đây để gây sự với Minh đúng không? Để cháu đi xem thế nào!”
Nói xong, Phương Bác gọi Tiêu Sách, lao thẳng vào tòa nhà ký túc phía sau cửa hàng sửa chữa ô tô, bác Trần tức giận nhưng căn bản là không ngăn anh ấy được.
Chẳng mấy chốc, hai người băng qua con hẻm đầy dầu nhớt và linh kiện ô tô để đi vào khu ký túc của cửa hàng sửa chữa ô tô.
Lúc này, trước dãy nhà có bốn người đang đánh một nam thanh niên, thanh niên kia ôm đầu, không kêu không la mặc cho bốn người kia đấm đá.
Phương Bác thấy vậy, nhất thời nổi giận, hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Bốn người dường như đánh mệt rồi, nghe thấy vậy thì dừng lại.
Một thanh niên cầm đầu trong đó khinh thường nhìn thoáng qua Phương Bác, cười lạnh nói: “Ôi, Minh, sao mày không nói mày gọi người tới? Nếu mày sớm nói cho tao biết, tạo có thể ra tay muộn một chút, sao có thể bắt nạt mày như vậy chứ.”
Người thanh niên tên Minh kia ngồi dậy, mặc dù khóe miệng dính máu, trông rất thê thảm, nhưng lại mỉm cười nói: “Đối phó với đồ rác rưởi như mày, còn cần gọi người sao? Ha!”
Nói xong, cậu nhổ một ngụm máu về phía thanh niên kia.
Về mặt thanh niên kia trông rất khó coi, lạnh lẽo nói: “Minh, đây là mày tự tìm cái chết đó! Ông đây chẳng muốn nói lời vô ích với mày nữa, mày đập vỡ xe tạo, sửa chữa, phí hao mòn, bồi thường cho tao năm mươi vạn thì chuyện này coi như xong.”
“Nếu không sau này mày mẹ nó đừng mong được sống yên lành, ông đây ngày ngày mạng người tới quấy!”
Minh cười ha ha nói: “Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì được, có bản lĩnh thì tới giết tao đi, không có bản lĩnh thì về nhà ôm bố mày khóc đi, nói Cố Minh tao bắt nạt mày.”
“Mày mẹ nó tự tìm cái chết đấy nhé!” Thanh niên kia tức giận nhấc chân đá về phía Cố Minh.
Phương Bác bên kia vẻ mặt lo lắng, rõ ràng rất muốn đi lên giúp nhưng chính
mình cũng đang bị thương, trên đầu còn đang quấn băng vải, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Anh ấy nhìn Tiêu Sách, nhanh chóng nói: “Anh Sách, Minh là bạn của em!”
Tiêu Sách gật gật đầu, hiểu ý của Phương Bác, không nói đến Minh là bạn thân của Phương Bác, chỉ cần dựa vào cậu có thể giúp anh tìm được gì Hàn, Tiêu Sách cũng sẽ giúp đỡ cậu.
Nhìn thấy thanh niên kia đá về phía Minh, Tiêu Sách lập tức hành động.
Anh nhấc chân đá một cái, một linh kiện ô tô bay lên, xoay tròn đạp thẳng vào thanh niên kia.
Ba người đàn ông trung niên đần độn đứng bên cạnh thanh niên kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, một người vội vàng kéo anh Dương chạy sang một bên, nhanh chóng tránh khỏi màn nguy hiểm đó.
Linh kiện ô tô loảng xoảng một tiếng đập mạnh trên mặt đất, khiến cho sắc mặt của bốn người kia đều rất khó coi.
Vẻ mặt anh Dương u ám nhìn chằm chằm kẻ đầu têu Tiêu Sách, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, mày mẹ nó muốn chết sao? Mày muốn nhúng tay vào chuyện giữa tạo và tên phế vật Cổ Minh này sao?”
Vẻ mặt Tiêu Sách lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Tao mặc kệ giữa bọn mày có ân oán gì, bây giờ tao có việc tìm cậu ta, tạo cho mày mười giây, nhanh chóng mang người của mày đi, nếu không đừng trách tạo không khách khí”
Anh Dương nghe vậy, anh ta giận đến bật cười ha ha, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Sau khi anh ta cười xong, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, mày mẹ nó cho rằng mình là ai chứ? Mười giây để tạo cút đi sao? Mày cho rằng mày là ông Triệu? Hay là Lý Mân Nhi?”
.