Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 316: “Ở trong mắt tôi, cô là đẹp nhất.”




Ôn Liễu không đồng ý, nên nói với bố mẹ là cô có bạn trai rồi... 

Bố mẹ của cô lại vốn dĩ không hề tin, muốn cô dẫn bạn trai đến cùng, như vậy bọn họ mới tin. Ôn Liễu không còn cách nào khác, chỉ đành tìm đến Tiêu Sách. 

Cô hy vọng anh có thể đóng giả” làm bạn trai cô, cùng cô tham gia bữa tiệc tối nay. 

Nếu không, cô chỉ có thể nghe theo lời bố mẹ mà đi “xem mắt” thôi. 

Ôn Liễu đã nói đến mức này rồi, Tiêu Sách thực sự không còn cách nào để từ chối cô, chỉ đành đồng ý, dù sao cũng chỉ là đóng giả làm bạn trai thôi mà. 

Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, theo yêu cầu của Ôn Liễu, Tiêu Sách đi mua một bộ tây trang có thể mặc được, đi cắt tóc lại mái tóc, rồi vội vã đến gặp Ôn Liễu. 

Nhìn thấy Tiêu Sách, mặt Ôn Liễu đột nhiên lộ ra sự vui mừng, mau chóng đi lên đón. 

Hôm nay Ôn Liễu dày công trưng diện, mặc bộ lễ phục màu đen khiến thân hình hoàn mỹ của cô hoàn toàn lộ ra, khí chất vô cùng cao quý. 

Nhìn thấy cô khiến Tiêu Sách không nhịn được mà mắt sáng lên, cảm thấy hơi động lòng. 

Ôn Liễu nhìn thấy mắt Tiêu Sách phát sáng nhìn mình chằm chằm, cô bỗng chốc đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc chí. 

Cô tự nhiên khoác lấy cánh tay của Tiêu Sách, nói: “Anh Tiêu Sách, bố mẹ em đã đi đến đó rồi, chúng ta gọi xe đi thẳng đến đó là được rồi.” 

Tiêu Sách gật gật đầu, hai người lên một chiếc xe taxi. 

“Ôn Liễu, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp!” Tiêu Sách không nhịn được mà khen thật lòng. 

Ôn Liễu nghe thấy, đột nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hôm nay cô cố tình trưng diện không phải là vì tham gia buổi tiệc tối, mà là vì Tiêu Sách. 

Được người mình thích khen ngợi, cảm giác này đương nhiên là khiến người khác rất say mê rồi. 

Gương mặt của cô lại càng đỏ hơn, xấu hổ nói: “Làm gì có. Anh Tiêu Sách, quy mô của buổi tiệc lát nữa rất lớn, rất nhiều người có máu mặt của thành phố Giang Lăng đều đến đấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp, đến lúc đó anh đừng nhìn đến hoa mắt, rồi không muốn nhìn em nữa đấy.” 

Tiêu Sách nghe thấy, cười ha ha một tiếng: “Ở trong mắt tôi, cô là đẹp nhất.” 

Ôn Liễu nghe thấy, mặc dù biết lời nói của Tiêu Sách phần nhiều là để dỗ cô vui vẻ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui. 

Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa khách sạn Fila, khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố Giang Lăng, buổi tiệc thương mại tối nay diễn ra ở tầng cao nhất của khách sạn Fila. 

Lúc này, ở trước cửa khách sạn Fila, có rất nhiều chiếc xe sang trọng đang đậu, từng người có khí chất siêu phàm đi vào khách sạn dưới sự hướng dẫn của nhân viên. 

Ôn Liễu khoác tay Tiêu Sách, cầm thư mời chuẩn bị đi vào. 

“Ôn Liễu, cô cũng đến à? Ồ, đây là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai của cô sao?” Vào lúc này, một giọng nữ mang theo sự uể oải truyền đến. 

Tiêu Sách quay đầu nhìn, phát hiện là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc và trang điểm tinh xảo. 

Cô gái tò mò đánh giá Tiêu Sách một cái, sau đó khoé môi vểnh lên, nói: “Ôn Liễu, một thời gian không gặp, ánh mắt của cô hình như trở nên tệ đi rồi.” 

Ôn Liễu nghe thấy vậy sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. 

Tiêu Sách có thể cảm nhận rõ tay Ôn Liễu đang nắm lấy tay mình đột nhiên dùng sức, hình như hơi lo lắng mà cũng có thể là có chút sợ hãi. 

Chuyện này khiến Tiêu Sách hiểu được, người phụ nữ này e là đã ức hiếp Ôn Liễu không ít cho nên Ôn Liễu mới có phần sợ hãi cô ta đến vậy. 

Trong mắt Ôn Liễu rõ ràng là có sự hoảng loạn, nhưng nghe được trong lời người phụ nữ này có ý khinh thường Tiêu Sách, ánh mắt chợt hiện lên chút tức giận. 

Cô ấy mở miệng nói: “Dư Vi, tôi tìm bạn trai thế nào đâu liên quan gì đến cô!” 

“Aizza! Ôn Liễu, gan cô trở nên lớn vậy từ khi nào? Tìm bạn trai rồi thì dám ăn nói với chị như vậy à? Quả nhiên là lớn rồi.” 

Ôn Liễu hừ lạnh, không đáp lại. 

Nhưng người phụ nữ tên Dư Vi kia lại không muốn buông tha cô ấy, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà chị vẫn phải nói với em, ánh mắt của em thật chẳng ra làm sao, em nhìn thử chất liệu quần áo bạn trai em mặc xem, không phải là mua 

quầy hàng trên phố với giá hai trăm tệ đấy chứ? Nhìn lạ vậy đoán chừng cũng không người trong thành phố thương mại Giang Lăng chúng ta đi?”