Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 312: Anh vẫn chưa chuẩn bị xong




Trong bầu không khí như thế nếu hai người đều không uống rượu, có lẽ là sẽ ngại ngùng chết mất... 

Nhưng dù sao bố Trầm và mẹ Trầm cũng là người từng trải, biết hai người trẻ tuổi chắc chắn sẽ ngại ngùng, nên trong lúc ăn không chỉ chuốc say Tiêu Sách, mà đến Trầm Y cũng bị hai ông bà già bảo uống không ít... 

Vì vậy, bầu không khí mờ ảm hiện tại giữa hai người không chỉ không khiến hai người ngại ngùng, mà ngược lại, dưới tác dụng của rượu, bầu không khí đó lại càng say mê hơn. 

Bản thân Tiêu Sách cũng cảm nhận được hô hấp của mình đã nặng nề hơn nhiều. 

Rượu khiến người nhát gan trở nên can đảm, huống chi Tiêu Sách không phải là người nhát gan, anh cảm thấy bố Trầm và mẹ Trầm chỉ thiếu điều dâng Trầm Y vào trong lòng anh thôi, nếu anh từ chối thì thật đáng chết! 

Trầm Y rất xinh đẹp, mặc dù cô không phải kiểu đẹp khuynh nước khuynh thành như Cao Cẩn Băng hay Lâm Bản Thanh, nhưng chắc chắn cũng thuộc cấp bậc hoa khôi. 

Hơn nữa cô có uống chút rượu, hai mắt long lanh, hai má ửng hồng, lại càng xinh đẹp đến rung động lòng người. Tiêu Sách không phải là quân tử, lại càng không phải là Liễu Hạ Huệ, anh không thể nào không có chút mơ tưởng. 

Huống chi, anh âm thầm cảm nhận được, Trầm Y cũng có cảm tình với anh... 

“Có cần lên..” Trong lòng Tiêu Sách hơi rối rắm, mà dưới tác dụng của rượu, sự rối rắm này trở nên ngày càng nhạt đi, ngày càng nhạt đi... 

Hô hấp của anh trở nên ngày càng nặng nề, mắt cũng đang phát sáng. 

Khi nghe thấy tiếng hít thở trở nên nặng nề của Tiêu Sách, Trầm Y cũng cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn hơn, căng thẳng đến không biết để tay ở đâu. 

Cô có vẻ rất mong đợi chuyện sắp xảy ra, nhưng cũng hơi sợ hãi... 

Trong bầu không khí kỳ lạ thế này, hơi thở mờ ám say mê dần trở nên nặng nề, ánh mắt hai người không cẩn thận chạm vào nhau, đột nhiên cả hai đều cảm thấy cơ thể run lên một cái. 

“Tôi... tôi đi rót ly trà cho anh.” 

Trầm Y đột nhiên hoảng loạn nói, cô không dám tiếp tục trong bầu không khí mờ ám thế này nữa, cô hoảng loạn đứng dậy, chạy trối chết vào phòng bếp. 

Lời nói của cô cũng khiến Tiêu Sách bỗng chốc tỉnh táo lại. 

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Trầm ĩ, anh không nhịn được mà mỉm cười, lắc lắc đầu. 

Tiêu Sách cảm thấy từ sau khi xuất ngũ, ý chí của anh hình như đã yếu ớt đi rất nhiều, đặc biệt là ở phương diện phụ nữ, anh thường hay không chịu được sự cám dỗ... 

Cũng không biết có phải là vì anh đã kết thúc giai đoạn trai tân rồi hay không. 

Trong lòng Tiêu Sách nghĩ, Trầm Y có cảm tình với anh, anh cũng có cảm tình với Trầm Y, đừng nói đến những chuyện khác, ít nhất thân hình của Trầm Y đã không chỉ một lần khiến Tiêu Sách nảy sinh suy nghĩ xúc động. 

Nhưng anh cảm thấy vẫn là kiềm chế chuyện này thì tốt hơn. 

Với Cao Cẩn Băng và Thiên Diệp cũng chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Tiêu Sách không cần phải chịu trách nhiệm với bọn họ, bọn họ cũng không cần anh chịu trách nhiệm. 

Những Trầm Y thì không được! 

Nếu hôm nay anh thật sự xảy ra chuyện gì đó với Trầm Y, chắc là anh sẽ phải gọi bố Trầm và mẹ Trầm thành bố vợ và mẹ Vợ mất. 

Anh vẫn chưa chuẩn bị xong. 

Huống chi ở trong lòng anh, vẫn còn một người chiếm vị trí quan trọng, đó là dì Hàn. 

Lúc này, Tiêu Sách lại cảm thấy hơi cảm kích Trầm Y đã hoảng loạn chạy vào bếp, cắt đứt bầu không khí mờ ám giữa hai người, nếu không thì chắc đã xảy ra chuyện gì đó rồi. 

Trầm Y rất lâu cũng không ra khỏi phòng bếp, sau đó bên trong truyền đến tiếng nước tí tách, hiển nhiên là Trầm Y đang lấy nước lạnh để rửa mặt, muốn khiến bản thân mình tỉnh táo lại. 

Khoảng năm phút sau, cô mới bưng một ly trà nóng đi ra. 

Lúc này, dù là Tiêu Sách hay Trầm Y cũng đã bình tĩnh lại, bầu không khí mờ ám trước đó đã hoàn toàn không còn, dường như chưa từng tồn tại. 

“Tiêu Sách, anh uống chút trà nóng để giải rượu đi, đều tại bố mẹ tôi, cứ bắt anh uống nhiều rượu như vậy...” 

Trầm Y mở miệng nói, đi vòng qua bàn trà chuẩn bị đưa ly trà cho Tiêu Sách. Nhưng vì đã uống không ít rượu, lúc cô đi đến bên cạnh Tiêu Sách, đột nhiên đầu cảm thấy choáng váng, cơ thể không kìm được mà lắc lư một cái.