Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 250: 250: Cho Dù Có Chết Cũng Không Thể!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàng Mãnh nghe thấy, anh ta cười nhạo, đột nhiên sắc mặt có chút dữ tợn, cười lạnh nói: "Tiền? Hoàng Mãnh đây không thiếu tiền, còn tại sao tôi lại phản bội Cao Cấn Băng ư...!Muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình thôi! Cô đúng là ả đàn bà để tiện, chúng ta đều cùng
một trại huấn luyện, tôi có ấn tượng tốt về cô, cô không phải là không biết, theo đuổi cô lâu như vậy, cô có đáp lại tôi không?"
Không đợi Thiên Diệp lên tiếng, Hoàng Mãnh tiếp tục nói: "Tôi có chỗ nào không xứng với cô chứ? Vậy tên Tiêu Sách đó mạnh hơn tôi chỗ nào? Tôi theo đuổi cô lâu như vậy mà cô không có phản ứng gì, còn tên Tiêu Sách mới đến có vài ngày, cô đã có chút gì đó với anh ta rồi? Hahahaha, ả đàn bà khốn nạn, gọi nhau nghe thật êm tai, chả quan tâm tôi sẽ nghe thấy."
Sau khi Hoàng Mãnh nói xong, sắc mặt Thiên Diệp đột nhiên thay đổi, biết rằng Hoàng Mãnh đã hiểu lầm.

Nhưng cô ta không giải thích với Hoàng Mãnh, cô ta chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương, thờ ơ nói: "Hóa ra chỉ vì lý do này, mới khiến anh phản bội..."
“Ha ha, nguyên nhân này còn chưa đủ sao? Có phải là bây giờ cô đã thấy hối hận rồi không?” Hoàng Mãnh trêu tức.

Thiên Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng Mãnh một cái, lắc đầu nói: “Không, tôi không hối hận, cho dù lại thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ không vừa ý anh! Anh muốn giết thì giết, Thiên Diệp tôi sẽ không chớp mắt, nhưng anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Hoàng Mãnh nghe thế, đầu tiên là trên mặt xoẹt qua một chút phẫn nộ, sau đó lại lập tức bình tĩnh lại.


Anh ta cười nhạo một tiếng, châm biếm nói: “Muốn chết? Nào có dễ dàng thế được.

Hoàng Mãnh tôi đã đợi lâu như vậy, cũng không phải để xem cô chết, mà là muốn...!hung hăng giày và cô, giẫm đạp cô, khiến cho người đàn bà để tiện như cô phải kêu rên, sụp đổ như Tiêu Sách.

Không, phải khiến cô kêu rên càng thảm thiết hơn!”
Anh ta nói xong, sắc mặt Thiên Diệp lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hoàng Mãnh lại cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Nói đến thì, ở phương diện này Tiêu Sách gần như chả ra làm sao.

Mỗi lần đầu chỉ khiến cô kêu rên mười mấy phút mà thôi.

Cô yên tâm về phương diện này tôi khẳng định mạnh hơn Tiêu Sách.

Hôm nay cô cứ chuẩn bị cổ họng kêu đến khàn giọng đi, ha ha ha ha ha!”
Hoàng Mãnh suồng sã cười to.

Sắc mặt Thiên Diệp lại càng khó coi hơn.

Cô ta biết, Hoàng Mãnh đã hiểu lầm chuyện Tiêu Sách nắn xương, bôi thuốc cho cô ta, thành hai người đang làm chuyện đó.

Bất kể là nắn xương, hay là bôi thuốc, thời gian Thiên Diệp trải qua sự đau đớn, không nhịn được kêu rên, đều là mười mấy, hai chục phút, cho nên Hoàng Mãnh đã hiểu lầm đó là thời gian của Tiêu Sách.


Điều này khiến cho Thiên Diệp thấy hơi đỏ mặt, nhưng càng nhiều hơn là cảm xúc phẫn nộ đối với Hoàng Mãnh.

“Vô sỉ! Anh đừng mơ làm được.

Nếu như anh giết tôi, nếu như anh dám chạm đến tôi, thì cho dù tôi đã trúng đạn, cũng sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt!”
Thiên Diệp nói một cách kiên định, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Mãnh chà đạp lên sự trong sạch của mình.

Cho dù có chết, cũng không thể!
Trong lòng cô ta đã ra quyết định, chỉ cần Hoàng Mãnh dám chạm đến cô ta, cô ta nhất định khiến Hoàng Mãnh phải trả giá!
Hoàng Mãnh cười nhạo, nhìn Thiên Diệp: “Tôi thừa nhận, cho dù là cô bây giờ, chỉ cần tôi đến gần, cô vẫn có thể khiến tôi phải trả giá.

Tôi và cô cùng đi ra từ một trại huấn luyện mà, sao có thể không biết thực lực của cô? Nhưng cô cảm thấy, Hoàng Mãnh tôi sẽ ngốc đến mức cho cô cơ hội sao?”
Nói xong, mặt Hoàng Mãnh lộ vẻ hưng phấn, lấy ra một lọ thủy tinh từ trong ngực.


Anh ta kích động nói: “Đây là thứ tội cố ý chuẩn bị cho cô, chỉ cần một chút ít thôi, là có thể làm cho một thành nữ trinh khiết, hoàn toàn biến thành một người đàn bà phóng đãng.

Đến lúc đó, cô sẽ điên cuồng chủ động đòi hỏi, sẽ quên mất bản thân là ai, tất cả bản năng đều là dục vọng nguyên thủy!”
Sắc mặt Thiên Diệp lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Cô ta không hề nghi ngờ lời của Hoàng mãnh, cho nên càng hoảng sợ hơn, quả thật là còn khó chịu hơn giết cô ta đi.

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

.