Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 231: 231: Anh Không Hiểu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai giọng nói vui sướng gọi Tiêu Sách lại, một là của Lâm Bán Thanh, một tiếng còn lại không phải của Cao Cấn Băng mà là Thiên Diệp ngồi cạnh Cao Cấn Băng.

Nhất thời Tiêu Sách chỉ có thể dừng lại, có chút chột dạ bước vào phòng tiếp khách.

“Sao các cô lại tới đây?”.

Anh không dám nhìn Tống Chỉ Vân, nói với Lâm Bán Thanh và Thiên Diệp, sau đó nghi hoặc nhìn Cao Cấn Bằng.

Nghiêm túc mà nói, quan hệ giữa Tiêu Sách và Cao Cấn Băng cũng không quá thân thiết, chỉ đơn giản là cô chủ và vệ sĩ mà thôi.

Quan hệ của anh với Thiên Diệp còn tốt hơn với Cao Cấn Băng.

Lâm Bán Thanh tới nơi này giúp anh, điều này có thể hiểu được, nhưng Cao Cấn Bằng...!
Anh không hiểu.

Nhưng dù sao, Cao Cấn Băng xuất hiện ở chỗ này, nhất định là để giúp anh.

Anh vẫn gật gật đầu tỏ lòng cảm ơn với Cao Cấn Băng.

“Tiêu Sách, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ?”
Sự vui sướng của Lâm Bán Thanh là phát ra từ nội tâm.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Tiêu Sách, trong nháy mắt bằng trên mặt cô ấy đều tan ra, điều này làm cho Cao Cấn Băng nhịn không được nhìn cô ấy thêm vài lần.


Mà Lâm Bán Thanh rất nhanh cũng ý thức được vấn đề này, điều chỉnh biểu cảm trên mặt ổn định lại, sau đó lại trở nên lạnh như băng.

Lúc này Tiêu Sách đang thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lúc này anh có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của Tống Chỉ Vân đang lạnh như băng dõi theo anh, sau lưng như bị kim đâm.

Tức khắc anh nói: “Cái này không nói rõ trong chốc lát được.

Tóm lại là không có việc gì, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”
“Anh không có việc gì là tốt rồi.

Nếu anh còn không ra, tôi đành phải gọi bố mình đích thân tới đây.

Bây giờ vừa đúng lúc bố tôi bảo anh về nhà ăn cơm cùng.”
Tiêu Sách nghe vậy thì ngẩn người.

Lâm Vân - bố của Lâm Bản Thanh đã trở lại?
Chỉ là dù cho đã trở lại, chỉ sợ nhà họ Lâm vẫn có một đống việc bận rộn.

Lúc này Tiêu Sách không có ý định xem.

Tiêu Sách tức khắc nói: “Ăn cơm thì không cần, cảm ơn cố hôm nay đã tới đây.

Chờ lần sau nếu rảnh sẽ báo sau, nhà cô cũng có việc, vậy thì cứ về trước đi.”
“Vậy...!được rồi.”.


Lâm Bản Thanh cũng không nói thêm gì, thấy Tiêu Sách đã không sao, nên không cần thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này, lập tức rời đi cùng Long Ngũ Long Thất.

“Anh đã ra tù, cũng không đi ăn tối, mà cũng không có việc gì, vậy thì bây giờ tiếp tục làm việc đi.” Lúc này, Cao Cấn Bằng thản nhiên nói.

Nhất thời, răng Tiêu Sách có chút đau, nhưng dù cho phải quay lại làm việc cũng còn tốt hơn trong đây bị Tống Chỉ Vân trừng mắt.

Anh lập tức gật đầu, sau đó hơi cúi thấp, chuẩn bị trốn khỏi Tổng Chỉ Vân.

“Hừ!”
Nhưng ngay tại thời điểm Tiêu Sách định rời đi, Tống Chỉ Vân hừ lạnh một tiếng, lập tức vang
bên tai Tiêu Sách.

Tiêu Sách suýt chút nữa nghĩ tới cảnh cô ấy đột nhiên rút súng cho mình một viên đạn.

Cũng may cô ấy không làm như vậy, chỉ xoay người với Tiêu Sách, rồi đi ra ngoài.

“Nhìn cái gì? Còn nhìn chưa đủ sao? Còn không mau cút đi!”.

Cô ấy lớn tiếng quát đám người xem náo nhiệt ngoài cửa, tất cả mọi người sợ tới mức cuống quít chạy.

Tiêu Sách và mấy người Cao Cấn Bằng, Thiên Diệp cuối cùng cũng rời khỏi phân cục khu Tân Hải.

Mới vừa bước ra khỏi cửa phân cục, nhất thời Tiêu Sách thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trăm triệu lần anh cũng không nghĩ tới lần bị bắt đi này vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh luôn có linh cảm cuộc sống về sau của chính mình sẽ vì Tống Chỉ Vân mà không dễ chịu lắm...!
“Đi thôi, hôm nay anh trở về công ty đi, ngày mai có nhiệm vụ mới” Lúc này, Thiên Diệp khẽ nói với Tiêu Sách.

.