Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 212: 212: “chỉ Là Cái Gì Nói Đi!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với một người cảnh sát điều tra tội phạm mà nói, Tống Chỉ Vân quá xinh đẹp.

Cho dù là kịch truyền hình cũng sẽ không mời được diễn viên xinh đẹp như vậy để diễn vai này, bởi vì như vậy sẽ không hợp vai...!
Người như vậy, cho dù năng lực nghiệp vụ rất mạnh, nhưng trọng điểm được quan tâm không phải là cô ấy lợi hại đến mức nào, mà là khuôn mặt của cô ấy, thân hình của cô ấy, mỗi một biểu cảm của cô ấy.

Tống Chỉ Vân gần như bị lời ngụy biện của Tiêu Sách dẫn vào ngõ cụt, cô ấy im lặng suy nghĩ một hồi lâu.

Trên thực tế, Tổng Chỉ Vân đã sớm suy nghĩ đến những khả năng này rồi, chỉ là những lời này được nói ra từ miệng Tiêu Sách khiến cô ấy cảm thấy sự việc trở nên rắc rối hơn.

Những điều này thực sự có khả năng, nhưng Tiêu Sách nói ra, điều đó có nghĩa là anh đã sớm nghĩ đến rồi.


Anh thực sự có chuẩn bị khi đến đây!
Thậm chí lúc này Tống Chỉ Vân càng cảm thấy Tiêu Sách chính là hung thủ, nhưng cô ấy còn cảm thấy có thể đến cuối cùng sẽ không thể tìm được bằng chứng để buộc tội Tiêu Sách.

Trừ khi, cô có thể nghĩ ra cách khiến Tiêu Sách chủ động khai báo!
Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ!
Tống Chỉ Vân luôn tin tưởng vào cảm giác của mình.

Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Vân vội vàng kết luận cuộc tra hỏi lần này.

Cô ấy hùng hổ đi đến, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ rời đi mà không nói lời nào, khiến hai trợ lý của cô ấy đều cảm thấy có chút bực bội.

Họ trừng mắt nhìn Tiêu Sách một cách tàn nhẫn, rồi rời đi cùng Tổng Chỉ Vân.

“Sếp, tên nhóc đó chắc chắn có vấn đề, cậu ta đang ngụy biện!” Trợ lý hơi lo lắng nói.

“Bình tĩnh! Làm điều tra tội phạm nhiều năm như vậy, cậu đã có không ít lần gặp phải những lời ngụy biện này rồi đúng không? Ngụy biện không đáng sợ, chỉ cần có thể tìm được bằng chứng, bất cứ lời ngụy biện nào cũng vô ích mà thôi!” Tống Chỉ Vân bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi.


“Sếp, em dẫn người đi điều tra nguồn gốc và nơi ở của súng bắn đinh, không có nhiều nơi có thể mua được súng bắn đinh, nhất định có thể tìm được dấu vết! Ngoài ra, sau khi tên nhóc đó phạm tội, chắc chắn sẽ vứt hung khí ở một nơi không xa hiện trường gây ản, cho dù có lục tung chỗ đó lên thì nhất định em cũng tìm được!”
Tống Chỉ Vân suy nghĩ một lúc rồi ngăn cản nói: “Tạm thời không cần đâu, nếu như anh ta dám để chúng ta đi điều tra thì đồng nghĩa với việc anh ta chắc chắn rằng chúng ta không tìm được, bất luận là nguồn gốc hay là nơi ở...!thậm chí tôi nghi ngờ, anh ta cố ý đánh lạc hướng chúng ta, từ phương diện này thì rất khó phá án, không cần lãng phí nhân lực đâu.”
“Vậy phải làm thế nào? Không có bằng chứng nào khác để hợp thành chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, chẳng lẽ cứ thả tên nhóc đó ra như vậy sao?”
“Thả sao? Đương nhiên không thể, giống như lời cậu nói, tên nhóc này chắc chắn có vấn đề, thậm chí anh ta không trốn tránh việc bản thân có vấn đề, chính vì chắc chắn chúng ta
không thể tìm ra bằng chứng!” Tống Chỉ Vân cười lạnh một tiếng.

“Vậy bây giờ chúng ta phải bắt đầu từ phương diện nào?”
Tống Chỉ Vân suy nghĩ một chút, đột nhiên cô ấy nói sang chuyện khác: “Đã xác định thân phận của nạn nhân chưa?”
“Bộ phận kỹ thuật đã điều tra rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng có kết quả, em sẽ hỏi họ” Trợ lý mở miệng nói rồi lập tức liên hệ.

Sau vài phút, anh ta đã cúp máy.

Anh ta nhíu mày rồi có chút do dự rồi mở miệng nói: “Sếp, thân phận của nạn nhân đã được xác nhận rồi, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì? Nói đi!”
“Hai nạn nhân đều là tội phạm truy nã, hơn nữa họ còn là tội phạm truy nã cấp A với rất nhiều tội danh!” Trợ lý không nói nên lời, nhất thời khiến Tổng Chỉ Vân cau mày.

Trợ lý tiếp tục nói: “Hai người họ đã nhiều lần gây án ở khu Hoa Bắc, số người chết trong tay họ không dưới mười người, đồng nghiệp bên đó nói, hai người đó hẳn là sát thủ chuyên nghiệp!”
Tống Chỉ Vân lại kinh ngạc lần nữa, bất kể thế nào thì cô ấy cũng không ngờ rằng kết quả sẽ như vậy.

“Điều này...!Sếp, hai tên tội phạm truy nã cấp A đã chết tại địa bàn của chúng ta, vậy có tính là chúng ta đã phá được vụ án lớn rồi không?”
“Nghĩ gì vậy chứ! Tôi không quan tâm họ có
.