Tiêu Sách đột nhiên ngây người, hai tay anh cứng đơ trong không khí, nhất thời không biết để đâu.
Anh cúi đầu nhìn dì Hàn đang kích động, cảm thấy lòng mình cũng run rẩy theo.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy dì Hàn là lúc anh mười tuổi.
Lúc đó dì Hàn vừa dọn đến đây, mặc chiếc váy công chúa như là một cô công chúa thật sự, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, khiến cho những đứa trẻ chưa từng nhìn thấy bộ mặt thành phố ở thị trấn tồi tàn này tự ti mà không dám đến gần dì ấy.
Chỉ có Tiêu Sách không sợ trời không sợ đất chạy đến vén váy dì ấy, kết quả… bị dì ấy ấn xuống đất đánh cho một trận.
Dì ấy bắt anh gọi là dì Hàn thì mới chịu bỏ qua cho anh.
Mà trên thực tế, dì Hàn chỉ lớn hơn Tiêu Sách ba tuổi.
Năm Tiêu Sách mười ba tuổi, bố mẹ ngoài ý muốn mà qua đời.
Từ đó về sau, dì Hàn đã bắt đầu chăm sóc Tiêu Sách, còn quan tâm anh hơn cả em trai.
Cuộc sống của bọn họ rất cực khổ, nhưng dì Hàn chưa từng oán hận, cho đến khi Tiêu Sách không muốn liên lụy dì ấy nữa, quyết định đi nhập ngũ.
“Tiêu Sách, để dì Hàn nhìn xem, cậu cao hơn rồi, cũng cơ bắp hơn…”
Rất lâu sau dì Hàn mới buông Tiêu Sách ra, gương mặt hơi đỏ quan sát anh.
Khi cơ thể ấm nóng của dì Hàn tách ra, Tiêu Sách đột nhiên thấy cả người nóng lên, chỉ có thể cảm khái nói: “Dì Hàn, dì còn đẹp hơn trước kia…”
Dì Hàn nghe thấy, không nhịn được mà hừ hừ nói: “Thằng nhóc thối, đừng tưởng nói mấy câu dễ nghe thì tôi có thể tha thứ cho cậu, mau cởi quần áo ra…”
“Gì ạ? Cởi quần áo?”
Tiêu Sách sững người lần nữa, ánh mắt hơi kỳ lạ, ngại ngùng nói: “Dì Hàn, như vậy không hay lắm đâu?”
Dường như dì Hàn biết Tiêu Sách đang nghĩ gì, đưa tay gõ lên đầu anh một cái, cười mắng: “Nghĩ cái gì thế?”
“Mau cởi quần áo ra, cậu nhập ngũ nhiều năm như vậy chắc chắn rất vất vả và mệt mỏi đúng không, để dì Hàn xem xem cậu có bị thương ở đâu không.”
Thì ra là vậy.
Lúc Tiêu Sách thở phào một hơi, lại có hơi thất vọng, nói: “Dì Hàn, hay là thôi đi, tôi không sao cả.”
Tiêu Sách bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn mà cởi quần áo ra.
Cơ thể của anh không quá cường tráng, cơ bắp không quá to nhưng những cơ bắp cần có không thiếu gì cả, thân hình tam giác ngược thon dài mang đầy sức mạnh đàn ông.
Những vết sẹo đan xen nhau ở trước ngực và sau lưng anh lại càng khiến anh có cảm giác hung dữ.
Khi nhìn thấy những vết sẹo đó, dì Hàn lập tức sững người.
Trong mắt dì ấy đầy sương, bàn tay run rẩy sờ từng vết sẹo trên người Tiêu Sách, nước mắt tí tách rơi xuống.
Tiêu Sách lập tức nhẹ giọng nói: “Dì Hàn, tôi không sao, đây đều là vết thương nhỏ thôi…”
Không đợi anh nói xong, dì Hàn đã mắng: “Cái gì mà vết thương nhỏ? Nhiều vết sẹo như vậy thì phải đau thế nào chứ… Năm đó tôi đã nói mà, dù có cực khổ thế nào tôi cũng có thể lo cho cậu, bảo cậu đừng nhập ngũ, mà cậu cứ phải đi.”
“Nếu cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi… cậu bảo tôi phải làm sao đây!”
Dì Hàn vừa tức giận vừa đau lòng, muốn gõ đầu Tiêu Sách nhưng lại sợ gõ đau anh.
Trong phút chốc, dáng vẻ vừa khó xử vừa lo lắng của dì ấy khiến Tiêu Sách cảm thấy có một luồng nước ấm chảy vào đáy lòng mình, anh rất muốn đưa tay kéo dì Hàn vào lòng, yêu thương thật tốt.
Nhưng cuối cùng, Tiêu Sách vẫn sợ.
Anh cười hi hi nói: “Dì Hàn, tôi thật sự không sao, bây giờ cơ thể của tôi còn khoẻ mạnh hơn một con trâu, không tin dì sờ xem? Có cứng không?”
Tiêu Sách nắm lấy bàn tay của dì Hàn ấn lên ngực mình.
Gương mặt của dì Hàn hơi đỏ, nhưng vẫn không kìm được mà sờ sờ, cảm thấy mình như sờ vào tảng đá vậy, sắc mặt dì ấy hơi ngạc nhiên, sờ lung tung lên người Tiêu Sách.
“Cứng quá…”
Dì Hàn ngạc nhiên nói xong mới phát hiện lời nói này có nghĩa khác.
Thấy vẻ mặt hưởng thụ của Tiêu Sách, dì Hàn không kìm được mà đỏ mặt, tức giận véo Tiêu Sách một cái.
“Thằng nhóc thối, đến dì Hàn mà cũng dám trêu chọc.”
Tiêu Sách cười hi hi, không hề né tránh, mắt nhìn chằm chằm khắp người dì Hàn, tham lam nhìn phong cảnh dưới lớp áo ngủ mong manh của dì ấy, không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt.
Dì Hàn thấy vậy, lúc này mới phát hiện mình đang mặc áo ngủ gần như trong suốt, gương mặt lại càng đỏ hơn, trừng Tiêu Sách một cái, rồi bỏ chạy về nhà.
Trong lòng Tiêu Sách chậc một tiếng đáng tiếc, nhìn về phía phòng tắm của dì Hàn thông qua cửa sổ, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Sáng hôm sau, Tiêu Sách ra khỏi nhà, mua đồ ăn sáng cho mình và dì Hàn.
Lúc trở về, một chiếc xe Land Rover chạy ngang qua người anh, không hề có ý định giảm tốc độ, khiến nước bùn bắn tung toé về phía anh.
May mà Tiêu Sách phản ứng nhanh, lập tức nhảy về sau một cái mới tránh được đống nước bùn đó.
Tiêu Sách mắng vài câu với chiếc Land Rover đã đi xa.
Nếu không phải hôm nay tâm trạng của anh không tệ, anh đã đuổi theo kéo chủ xe xuống đánh cho một trận rồi.
Đợi đến khi anh trở về dưới lầu nhà mình thì phát hiện chiếc xe Land Rover kia dừng ngay trước nhà dì Hàn.
Chủ xe là một chàng trai khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc tây trang giày da, mặt đầy kiêu ngạo.
Trong tay anh ta cầm một bó hoa hồng, hình như đang quấy rầy dì Hàn.
Mặt dì Hàn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, không chịu nhận hoa hồng của anh ta, anh ta lại cứ nhét bó hoa cho dì ấy.
Tiêu Sách nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy không vui.
Trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa, đen mặt bước nhanh về phía anh chàng kia..