Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 147: 147: Sao Em Biết Tôi Sống Ở Đây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Sách liếc anh ấy một cái, cười nói: “Cậu cứ làm người một cách đàng hoàng, sống một cách ngay thẳng, thì xác suất bị chặn lại kiểm tra người còn thấp hơn trúng vé số! Hơn nữa, cậu có thể lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng, bình thường mang theo bên người cũng đầu động vào, nếu thật sự bị chặn lại, thì cậu mau xoay người chạy.

Thằng nhóc cậu là quán quân chạy cự ly ngắn lúc học cấp ba mà, cảnh sát bình thường sẽ không đuổi kịp cầu trong thời gian ngắn.

Đợi chạy đến nơi không người, cậu lấy quần áo bọc lấy súng rồi ném đi.

Cuối cùng cho dù bị bắt, thì cũng không có chứng gì để chứng minh sáng là của cậu.

Cậu nói qua loa vài câu, nhiều nhất là bị nhốt tám ngày, mười ngày...!Dù sao cũng tốt hơn khi cậu gặp nguy hiểm, bị người ta đuổi giết, mà chỉ có thể khoanh tay chịu trói, mất luôn cả mạng!”
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác kinh ngạc nhìn anh.

Anh ấy đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói: “Vẫn là anh Sách giỏi, sao em không nghĩ ra chứ!
Nhưng mà anh Sách, đây là anh đang dạy em phạm tội đấy.”
Tiêu Sách lại liếc anh ấy một cái.


Đương nhiên là anh biết giữ sủng phi pháp là phạm tội, nhưng anh thật sự không thể nào luôn ở bên cạnh Phương Bác để bảo vệ anh ấy.

Vì sự an toàn của Phương Bác, anh chỉ có thể nghĩ ra kế sách này thôi.

Dù sao, nếu Phương Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cho dù anh có bản lĩnh lên trời thì cũng chỉ có thể giúp anh ấy trả thù mà thôi.

Nhưng cho dù Phương Bác bị bắt vì giữ súng phi pháp, thì chỉ cần người không sao, nhiều nhất mà ngồi mấy năm tù, Tiêu Sách vẫn có thể nghĩ cách để đưa anh ấy ra ngoài.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tối nay hai chúng ta uống nhiều như vậy, đi nghỉ sớm chút đi!”
Nói xong, Tiêu Sách nhìn Cố Minh mắt đã sắp díu lại, nãy giờ không nói gì, dặn dò: “Cố Minh, tôi đã chuyển vào thẻ của cậu bảy mươi lăm vạn, ngày mai cậu hãy đi ký hợp đồng sản xuất hộ, để bên nhà máy bắt đầu sản xuất, làm ra sản phẩm nhanh nhất có thể.

Chúng ta có thể kiếm được số tiền đầu tiên một cách nhanh nhất hay không, thì phải xem lô hàng này rồi!”
Cô Minh nghe thấy, lắc lư đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo, mở miệng nói: “Yên tâm đi anh Sách, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Tiêu Sách gật đầu, nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây”
Về đến nhà mình, Tiêu Sách nằm trên giường, lấy mảnh gỗ màu đen kia ra, xem xét thật kỹ dưới ánh đèn.


“Ông già, ông biến mất thật không đúng lúc, lúc không cần ông thì cứ luôn cằn nhằn, làm nhảm bên tai, tôi không muốn nghe cũng không được.

Lúc thật sự cần ông thì ông lại biến mất.”
Tiêu Sách lẩm bẩm một câu, vẫn không nhịn được mà muốn biết mảnh gỗ màu đen này là gì.

Nhưng anh chỉ có thể tạm thời mặc kệ nó, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Tiêu Sách bị một tràn tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

Anh kéo rèm cửa sổ, phát hiện có một chiếc xe thể thao Porsche đang dùng dưới lầu, một cô gái thân hình thấp bé, đeo mắt kính đen đang mỉm cười với Tiêu Sách ở tầng hai.

Tiêu Sách nhìn thấy cô ấy, đột nhiên ngây người ra.

“Anh Tiêu Sách, mặt trời sắp đốt đến mông rồi, mau dậy đi, cùng Mân Nhi đi chơi nào!” Cô gái cười tươi như hoa, hét lên với Tiêu Sách.

"Sao em lại đến đây? Sao em biết tôi sống ở đây?"
Tiêu Sách không ngờ rằng cô gái mà anh chỉ biết tên cô ấy là Mân Nhi lại có thể tìm thấy nhà của anh.

.