Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 14: 14: Có Khả Năng Đã Gây Ra Chuyện Rồi






"Khốn kiếp, mau thả tôi ra, tôi giết chết anh!" Ôn Liễu giãy giụa kịch liệt.
Vóc người của cô ấy không hẳn là bốc lửa, nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Ở trong lồng ngực của Tiêu Sách, cô ấy giãy giụa, cọ vào người anh khiến người kia lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khác thường.
Anh hắng giọng một cái, vội vàng nói: "Người đẹp, cô muốn giết tôi cũng phải nên cho tôi một lý do chứ?"
"Còn cần lý do? Mấy người bỏ thuốc đưa tôi tới nơi này, làm chuyện đồi bại gì đó với tôi, trong lòng mấy người tự hiểu rõ.

Đồ cặn bã khốn kiếp!" Ôn Liễu mắng.
Tiêu Sách nhàn nhạt đáp: "Người đẹp, cơ thể là của bản thân cô, lẽ nào cô không cảm nhận được phía dưới của mình đã có bị làm gì hay chưa sao?"
"Bây giờ là hai giờ sáng, tính từ lúc cô ngất xỉu cho tới giờ đã là sáu tiếng rồi.

Nếu bọn tôi thật sự có làm thì khoảng thời gian này cũng đủ làm cô nhiều lần lắm rồi, cô cảm thấy cô còn có sức lực để giãy giụa trong lồng ngực của tôi nữa sao?"
Anh nói xong, Ôn Liễu lập tức ngẩn người, đột nhiên ngừng giãy.
Cô ấy bỗng cảm thấy lời Tiêu Sách nói cũng có lý.

Bản thân tỉnh dậy đã nhìn thấy Phương Bác mặc áo sát nách đang thay quần áo, còn cho rằng mình nhất định đã bị người khác làm nhục rồi.
Nhưng mà sự thật thì cơ thể cô ấy cũng không có gì khác thường.
Tiêu Sách thấy Ôn Liễu ngừng giãy giụa, lúc này mới tiếp tục nói chuyện đã xảy ra với Ôn Liễu cho cô ấy nghe một lượt.

Chờ anh nói xong, Ôn Liễu cuối cùng cũng biết được Tiêu Sách không chỉ không làm chuyện đồi bại với mình, ngược lại còn cứu cô ấy khỏi tay của hai tên cặn bã.
Ngay lập tức, mặt Ôn Liễu thoáng đỏ.
Cô ấy cúi đầu nói: "Xin...!Xin lỗi, là tôi hiểu lầm các anh.

Thế nhưng có thể nào buông tôi ra trước được không? Tôi xin hứa sẽ không kích động nữa."
Tiêu Sách nghe thế bèn vội vàng thả Ôn Liễu ra, lúc rời khỏi lồng ngực của anh, Ôn Liễu lập tức lại có cảm giác mất mát thất vọng.
Ôn Liễu chỉnh trang lại đầu tóc rối bời, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách nói: "Thật giống như anh nói vậy sao? Có hai người đã bỏ thuốc tôi, còn anh đã cứu tôi, cũng không làm gì tôi cả?"
Tiêu Sách nhún vai: "Quán bar có camera giám sát, nếu cô không tin thì chúng ta có thể đi xem."
"Nhất định phải đi xem! Suýt chút nữa em đã bị bà cô nhỏ này giết rồi, nhất định phải đi chứng minh em trong sạch.

Tôi dắt cô đi xem camera giám sát."
Phương Bác vội vàng nói, Ôn Liễu nghe thế lập tức đỏ mặt, áy náy.
Mặc dù cô ấy vốn đã tin những gì Tiêu Sách nói rồi, nhưng vẫn cảm thấy nên đi xem camera giám sát thì tốt hơn.

Cho nên, cả ba người cùng đi tới phòng giám sát bật video lên.
Lúc nhìn thấy hai gã thanh niên hèn hạ muốn dìu mình đi bị Tiêu Sách ngăn cản lại, cuối cùng cô ấy đã tin tưởng hoàn toàn rồi.
Ôn Liễu lập tức áy náy nói: "Xin lỗi anh hai Tiêu Sách, trước đó là tôi hiểu lầm anh...!Còn nữa, tôi phải cám ơn anh, nếu không có anh cứu tôi, tôi..."
Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Không có gì, trùng hợp thôi."

Phương Bác lại hừ một tiếng, nói: "Cô nên mừng vì gặp được anh Sách đi, cũng là anh Sách lo chuyện bao đồng, mà vốn dĩ cũng có năng lực lo chuyện bao đồng, nếu không thì hôm nay cô thật sự là thê thảm rồi!"
"Anh Phương Bác, xin lỗi, cảm ơn mấy anh." Ôn Liễu đỏ mặt, cúi người nói.
"Được rồi, thấy cô thật tình như thế thì tôi cũng rộng lượng bỏ qua cho cô vậy.

Mà tôi nói này nha bà cô nhỏ, có phải cô đã học qua kỹ thuật phòng thân rồi hay không? Suýt chút nữa tôi đã bị cô giết rồi!"
"Còn nữa, cô một thân một mình tới nơi như thế này làm gì, cô có quen với hai gã đã bỏ thuốc cô không? Cô cũng lớn gan thật đó nha."
Phương Bác nói xong, Ôn Liễu lập tức cắn môi nói: "Tôi biết, bọn họ là người đồng ý cho tôi vay tiền, hẹn tôi tới chỗ này nói là muốn trao đổi chi tiết hơn chuyện cho vay."
"Tôi cần tiền gấp cho nên chỉ có thể tới, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện như này."
"Cho vay nặng lãi trong khuôn viên trường học à…" Phương Bác nghe thế, không nhịn được khẽ chau mày.
Tiêu Sách liếc mắt nhìn Phương Bác, sau đó nói: "Tóm lại không có chuyện gì là tốt rồi.

Sau này đừng giao du với những người đó nữa, không chừng là bọn họ nhìn thấy cô xinh đẹp nên mới nổi máu dê đó."
"Bây giờ đã muộn lắm rồi, bọn tôi cũng tan làm rồi.

Cô chờ một chút, đợi bọn tôi thay quần áo xong sẽ đưa cô về."
Nói xong, Tiêu Sách kéo Phương Bác quay trở lại phòng nghỉ.
"Tiểu Bác, có phải có chuyện gì không?" Tiêu Sách hỏi.

Phương Bác nghe xong bèn chau mày, cắn răng nói: "Anh Sách, có khả năng là chúng ta gây ra chuyện rồi! Nhưng mà em cũng không dám chắc nữa."
"Em chỉ nghe nói, toàn bộ đường dây cho vay nặng lãi trong khuôn viên trường học ở thành phố Giang Lăng này đều do ông Triệu thực hiện, hai người bị anh phá hỏng chuyện tốt kia rất có thể là người của ông Triệu."
"Ông Triệu sao?" Tiêu Sách chau mày, anh còn nhớ Phương Bác đã từng nói ông ta là vương giả trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng.
Phương Bác gật đầu: "Nếu bọn họ thật sự là người của ông Triệu, chỉ sợ sẽ không chịu giảng hoà đâu.

Nhất định sẽ tìm tới anh Sách là anh để gây rối, hơn nữa còn sẽ không ngừng gây rối."
Tiêu Sách nghe thế bèn cười một tiếng, nói: "Tôi nói rồi, kiểu người như ông Triệu chính là con giun dưới lòng đất.

Nếu ông ta yên phận thì có thể sống lâu được một chút, còn thật sự tới kiếm chuyện với tôi thì tôi giẫm chết ông ta là được rồi."
"Anh Sách, anh..." Phương Bác nghe thế lập tức trợn tròn hai mắt, cuối cùng thở dài một hơi không nói thêm nữa.
Sau khi thay quần áo xong, Tiêu Sách và Phương Bác dắt Ôn Liễu cùng rời khỏi quán bar, chuẩn bị gọi xe đưa Ôn Liễu về nhà trước.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp gọi xe tới, từ phía xa bỗng có bốn người xông tới.
Trong tay bọn họ đều cầm theo dao bổ dưa, vẻ mặt u ám không nói lời nào, chỉ nhắm về phía ba người nhóm Tiêu Sách mà xông tới.
Mặc dù dưới ánh sáng lập lòe mờ ảo, nhưng Tiêu Sách chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy có hai tên trong đó chính là người đã chuốc thuốc Ôn Liễu.
"Tìm chết!"
Đôi mắt Tiêu Sách hơi khép lại, ngập tràn sát khí.
Anh lạnh lùng nói: "Tiểu Bác, chăm sóc tốt cho Ôn Liễu."
Nói xong, Tiêu Sách chủ động xông lên trước.
"Anh Sách cẩn thận!"
"Anh Tiêu Sách cẩn thận!"
Cả hai vừa lên tiếng dặn dò xong, Tiêu Sách bên này đã sắp tiếp cận được với bốn người kia rồi.

Mặc dù anh là tay không tấc sắt, nhưng vào đúng lúc này xông về phía bốn người cầm vũ khí hung hãn kia cuối cùng lại tỏa ra một loại khí phách hiên ngang vô địch của một bậc anh hùng quả cảm, liều chết xông lên chiến đấu.
Ở khoảng cách còn cách kẻ thù hai mét, Tiêu Sách đạp một cú tới trước.
Huỵch!
Một giây sau đó, chỉ thấy một bóng người như bị xe lửa tông trúng mà văng ngược ra ngoài, bay cũng khoảng chừng mười mét mới rơi xuống đất, không kịp kêu một tiếng đã ngất xỉu.
Mà người thứ hai, thứ ba, thứ tư bị đá văng ngược trở ra cũng lần lượt tiếp nối.
Chỉ trong một thoáng, bốn thanh niên mặt mày bặm trợn xách dao kia đã bị Tiêu Sách đạp văng hết ra ngoài, còn không kịp làm một động tác vung dao cơ bản nữa.
Tiêu Sách xử lý xong xuôi chỉ khẽ hừ lạnh, quay người cất bước.
Phương Bác và Ôn Liễu đứng cách đó không xa cũng thu hết cảnh tượng này vào trong mắt.
Phương Bác chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lưỡi líu không dứt.

Lại biết thêm được một điều mới mẻ nữa về sức mạnh của Tiêu Sách rồi.
Còn Ôn Liễu thì lấy hai tay che miệng lại, ánh mắt dao động dữ dội, trái tim đập mạnh phập phồng.
Đối với cô ấy mà nói, bóng dáng hời hợt của Tiêu Sách lúc này giống hệt như chiến thần vậy.

Quả thật còn đẹp trai hơn, quyền lực hơn cả nhân vật chính ở trong phim.
Trong một khoảnh khắc, phong thái ấy hoàn toàn khắc sâu vào đáy lòng của cô ấy.
Đến nỗi sau khi Tiêu Sách quay lại, cô ấy vẫn đang ngây ngốc.

Mãi cho tới khi Tiêu Sách gọi cô ấy lên xe, người kia mới bừng tỉnh lại.
Cô ấy nhìn Tiêu Sách, đột nhiên hít sâu một hơi, đỏ mặt nói: "Anh hai Tiêu Sách, hôm nay thật sự cám ơn anh, anh có thể cho tôi xin số điện thoại không? Hôm nào tôi sẽ mời anh dùng cơm.".