Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 135: 135: Cậu Ta Đã Phát Hiện Ra Điều Bất Ổn






"Anh Sách, đợi sau này tôi có tiền, tôi muốn mua lại căn biệt thự của nhà tôi! Sau đó nói với bố tôi, Cố Minh tôi không làm ông ấy mất mặt! Thứ ông ấy làm mất, tôi sẽ lấy về giúp ông ấy!"
Ba người bước về phía khu nhà ổ chuột, Cố Minh say khướt nói.

Phương Bác cũng cười khanh khách đáp: "Đợi sau này tôi có tiền, tôi sẽ mua ba chiếc, không! Mua mười chiếc xe sang, sưu tập một đoàn xe sang, kéo từng thùng tiền đến nhà Linh Linh, vứt tiền trước mặt bọn họ, sau đó nở mày nở mặt cưới Linh Linh về, khiến bọn họ không dám nói tiếng nào!"
"Ha ha, xem kìa, thằng nhóc cậu có chút tương lai đã biết nghĩ đến Linh Linh nhà cậu rồi!" Cố Minh chế giễu nói.

"Vậy cũng tốt hơn thằng nhóc cậu!"
Tiêu Sách dìu hai người, nghe bọn họ nói chuyện sau khi say, ảo tưởng sau khi có tiền sẽ thế nào, nghe họ khoác lác với nhau, bỗng chốc anh cũng không nhịn được bật cười.

Đột nhiên anh nghĩ, đợi sau khi anh có tiền, anh muốn là gì đầu tiên?

Lúc này, Tiêu Sách bỗng nhớ đến dì Hàn.

Dì Hàn!
Đợi sau khi anh có tiền, việc đầu tiên chính là tìm dì Hàn về, bảo dì ấy đến chia vui với thành công của mình!
Rất nhanh, ba người đã đến khu nhà ố chuột.

"Anh Sách, không thể về được! Có người đang theo dõi gần nhà chúng ta!" Lúc này Phương Bác đột nhiên tỉnh táo hơn, vội vàng nói.

Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Tôi biết, tôi đến tìm bọn chúng đây, tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, nếu không thì các cậu cũng không thể trốn mãi được."
Dứt lời, anh đã bước đến gần nhà Phương Bác.

Anh đảo mắt nhìn xung quanh, rất ung dung, sau đó phát hiện ngay đầu ngõ trước nhà Phương Bác có một bóng người thập thò lén lút, đang nhìn chằm chằm về phía ba người họ.

Tiêu Sách bỗng nhiên bật cười, để Phương Bác và Cổ Minh dìu nhau, sau đó bước nhanh về phía bóng người đằng kia.

Ban đầu người đó không biết Tiêu Sách đã phát hiện ra cậu ta, và đang đi về hướng cậu ta, nhìn thấy Tiêu Sách đang đi về phía mình, cậu ta chỉ quay đi chỗ, giả vờ như đang làm chuyện khác.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã phát hiện ra điều bất ổn.


Lúc Tiêu Sách cách cậu ta ngày càng gần và cười lạnh với cậu ta, cậu ta sững sờ một lúc, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đã muộn.

Lúc này khoảng cách Tiêu Sách cách cậu ta chưa đến năm mét.

Lúc cậu ta mới bắt đầu chạy thì Tiêu Sách đã lao lên với tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo cậu ta, ngay sau đó bốn chân cậu ta rời khỏi mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng ném rơi xuống đất.

Sau khi nhìn thấy người trẻ chỉ tầm hai mươi đổ lại ngã xuống đất, Tiêu Sách lại khom lưng xuống nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên.

Thanh niên bị ngã nên có chút choáng váng, phải một lúc sau mới lấy lại được tỉnh táo, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, hung dữ nhìn Tiêu Sách đang nắm cổ áo mình.

Thanh niên tức giận quát lớn: “Con mẹ nó anh là ai? Thả tôi ra!”
Tiêu Sách bình thản nói: “Cậu không nhận ra tôi sao? Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên, có vẻ như không phải nhắm vào tôi...!nhưng mà tôi là ai cậu không cần quan tâm, chỉ cần trả lời một vài câu hỏi của tôi là được rồi.”
Thanh niên nghe thấy vào lập tức thay đổi sắc mặt, giọng lạnh tanh: “Con mẹ nó anh tưởng mình là ai? Tôi dựa vào đâu phải trả lời câu hỏi của anh? Lập tức thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh!”

Thanh niên vừa gào thét, vừa bắt đầu vùng vẫy.

Nhưng ở trong tay của Tiêu Sách, sức lực mà cậu ta vùng vẫy chỉ giống như thạch sùng rung cây, căn bản không có gì đáng nói, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Sách.

Chỉ là cậu ta liên tục gào thét khiến cho Tiêu Sách lo lắng sẽ thu hút người khác tới.

Lúc này Tiêu Sách lạnh lùng nói: “Câm miệng cho tôi! Còn dám hét cậu nữa, cậu sẽ mất ngón tay!”
Thanh niên vùng vẫy không thoát ra được nghe thấy vậy thì cười lạnh: “Con mẹ nó anh đang dọa ai vậy? Ông đây chỉ là đang ở đây chơi mà thôi! Thế nào? Không được sao? Đây là đất nhà anh sao? Anh vô duyên vô cớ đánh tôi, ông đây muốn báo cảnh sát! Anh cứ chuẩn bị ngồi tù đi! Còn dám đe dọa tôi! Anh cứ thử động tôi một cái xem? Ông đây lại không...!a!”
Thanh niên đang nói một cách kiêu ngạo thì đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa tự cắt đứt lưỡi mình..