Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 13: 13: Đừng Có Gây Sự Trên Địa Bàn Của Tao






Trong đó có một người thanh niên khó mà che giấu được vẻ mặt hưng phấn và kích động.

Anh ta đi đến bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng đẩy cô ấy xuống, thấy cô ấy không có phản ứng gì, đột nhiên giống như gặp bạn bè.

Sau đó, hai người đỡ cánh tay cô gái, chuẩn bị đưa cô ấy đi.

Nhưng lúc bọn họ đang định đỡ cô gái dậy, thì một đôi tay mạnh mẽ đè lên vai bọn họ.

Cho dù hai người có cố gắng như thế nào cũng không thể duỗi thẳng lưng.

Sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn.

“Thằng này, mày là ai?” Một người thanh niên nói.

Tiêu Sách thản nhiên nhìn anh ta nói: “Tôi là bảo vệ ở đây, bỏ cô ấy xuống, sau đó rời khỏi đây, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.


“Mẹ kiếp! Cút đi, đừng có mà cản trở.

” Người thanh niên tức giận trầm giọng nói.


Tiêu Sách không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Tôi nói lại một lần nữa, bỏ cô ấy xuống, sau đó rời khỏi đây.


“Mày tự tìm đường chết! ”
Người thanh niên vô cùng tức giận, giơ tay chuẩn bị tấn công Tiêu Sách, thì đồng bọn vội vàng ngăn anh ta lại, ra hiệu cho anh ta, sau đó bình tĩnh nhìn Tiêu Sách.

Anh ta mở miệng nói: “Anh bạn, anh đang làm gì vậy? Bạn của chúng tôi uống nhiều rồi, bây giờ chúng tôi phải đưa cô ấy về nhà.

Anh ngăn cản chúng tôi là có ý gì?”
“Bạn của các anh?” Tiêu Sách nhếch miệng, vẻ mặt giễu cợt.

Anh nói đùa: “Nếu cô ấy đã là bạn của các anh, vậy các anh có biết cô ấy tên là gì không?”
Người thanh niên mỉm cười, nói: “Đương nhiên, cô ấy tên là Hạ Nhĩ, cô ấy là đồng nghiệp của chúng tôi, không giấu gì anh, tôi theo đuổi cô ấy đã lâu, hôm nay cô ấy thất tình muốn uống rượu, nên tôi đi cùng với cô ấy đến đây.


“Bây giờ cô ấy uống nhiều rồi, tôi phải đưa cô ấy về nhà, chăm sóc cô ấy, bạn bè được cái là tiện như vậy, thêm một người bạn, thêm sự trợ giúp! ”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc nhìn khuôn mặt người thanh niên.

Từ biểu cảm của người thanh niên, biểu hiện của anh ta quả thật không có bất kì kẽ hở hay bất cứ biểu hiện chột dạ nào, giống như những gì đã nói đều là thật, không phải dối trá.

Nếu như, không phải Tiêu Sách phát hiện ra cô gái đó bị bỏ thuốc, chỉ sợ là đã tin anh ta rồi.

Nhưng lúc này, Tiêu Sách lại giễu cợt nói: “Hạ Nhĩ đúng không?”
Nói xong, Tiêu Sách lấy túi xách của cô gái, lục lọi trước mặt người thanh niên.

Sắc mặt người thanh niên đột nhiên thay đổi, giữ tay Tiêu Sách, dùng giọng đe dọa lạnh lùng nói: “Anh bạn, anh thật sự muốn tự tìm phiền thức cho mình sao?”
Tiêu Sách mỉm cười, hất tay người thanh niên, nhanh chóng tìm thấy giấy tờ tùy thân của cô gái trong túi xách.

Một cái thẻ sinh viên của trường Đại học Giang Lăng, tên của cô gái không phải là Hạ Nhĩ mà là Ôn Liễu, là sinh viên năm ba khoa máy tính của trường Đại học Giang Lăng.

Anh vẫy cái thẻ sinh viên, giễu cợt nói: “Hạ Nhĩ? Đồng nghiệp của anh?”
Người thanh niên bị vạch trần, sắc mặt trở nên khó coi, tức giận nói: “Được lắm! Một tên bảo vệ nhỏ nhoi, dám đến phá hỏng chuyện tốt của tao, hôm nay ông đây sẽ cho mày tàn phế.


Nói xong, anh ta lấy ra một con dao gấp từ trong ngực, nhưng anh ta chưa kịp mở con dao gấp thì đã bị Tiêu Sách giữ chặt cổ tay.

Tay Tiêu Sách giống như vòng sắt, anh ta càng vùng vẫy, vòng sắt càng siết chặt.

Anh ta chỉ cảm thấy xương cổ tay đang kêu răng rắc, đau đến nỗi nổ đom đóm mắt, hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa đã hét lên.


Tiêu Sách cười khẩy, lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau đây là địa bàn của tao, tao không quan tâm mày là ai, đừng có giở trò ở địa bàn của tao!”
“Tao không muốn làm ầm ĩ lên, coi như mày may mắn, nhanh chóng lặng lẽ cút khỏi đây! Nếu không, đừng trách tao không cho mày mặt mũi.


Cổ tay người thanh niên bị Tiêu Sách nắm chặt, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nghe thấy vậy, đâu còn dám ăn nói ngang ngạnh nữa, nghiến răng, nhanh chóng gật đầu.

Tiêu Sách buông người thanh niên ra, lạnh nhạt nói: “Cút đi!”
Hai người thanh niên oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Sách, giống như là muốn ghi nhớ kĩ dáng vẻ của anh, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, nghiến chặt răng nhanh chóng rời đi.

Tất cả chuyện này đều xảy ra trong tiếng nhạc ồn ào vì vậy không bị ai phát hiện.

Tiêu Sách đỡ Ôn Liễu, cô gái đang bị ngất xỉu, do dự một lát, rồi nói vào bộ đàm: “Tiểu Bác, có nơi nào kiểu như phòng nghỉ không?”
“Tầng năm, phòng 302 là phòng của em, anh cứ lên đi! ”
Có sự đồng ý của Tiểu Bác, Tiêu Sách đỡ cô gái, đi thang máy lên tầng năm, cẩn thận đặt cô gái lên sô pha, sau đó nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô gái.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, làn da đụng khẽ cũng có thể bị thương, khuôn mặt xinh đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đẹp đến nỗi Tiêu Sách có chút kinh ngạc.

Cũng khó trách hai người đó lại không kìm chế được mà ra tay với cô ấy, đây là một báu vật đủ để khiến cho hormone của đàn ông tăng vọt, chắc chắn là một hoa khôi xinh đẹp của trường.

“Coi như cô may mắn, gặp được tôi, nếu không thì cô thê thảm rồi! ”
Tiêu Sách ngắm nhìn một lát, rồi cũng không để ý nữa, đóng kín cửa phòng nghỉ, sau đó lại đến tầng hai, quan sát tình hình sàn nhảy ở tầng một.

Tiểu Bác nói không sai, công việc ở đây rất nhẹ nhàng, nếu như không có bất trắc xảy ra, cơ bản là chẳng có việc gì làm.

Hơn nữa còn có thể ngắm nhìn rất nhiều cô gái xinh đẹp gợi cảm.


Tối nay, cũng không xảy ra bất cứ sự cố nào nữa, rất nhanh đã hơn một giờ sáng, các vị khách cũng đã về gần hết, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị tan làm.

Nhưng vào lúc này, bộ đàm vang lên tiếng hét của Tiểu Bác: “Anh Sách, anh nhanh lên tầng năm! Nhanh!”
Lúc này, Tiêu Sách mới nhớ ra, cô gái xinh đẹp tên Ôn Liễu vẫn đang ngủ ở tầng năm, chắc Tiểu Bác đã phát hiện ra cô ấy, chỉ là tiếng hét của anh ấy là có ý gì?
Lúc Tiêu Sách lên đến tầng năm, cuối cùng anh cũng hiểu Phương Bác đang hét cái gì.

Chỉ thấy lúc này Ôn Liễu đã tỉnh, không biết là cô ấy đã lấy con dao găm ở đâu, đang kề dao vào cổ Tiểu Bác với vẻ mặt tức giận.

Tiêu Sách đột nhiên sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì vậy! ”
“Em làm sao mà biết được là chuyện gì, em trở về thay quần áo, chuẩn bị tan làm, kết quả cô gái này đột nhiên xuất hiện ở phía sau, dùng dao uy hiếp em.


Vẻ mặt Tiểu Bác sắp khóc đến nơi, tiếp tục nói: “Nhất định ép em nói đã làm gì cô ấy, còn nói muốn cắt đứt của em, mẹ kiếp, em chẳng làm gì cả! ”
Tiểu Bác hét xong, Ôn Liễu, cô gái ở phía sau nghiến răng nói: “Anh không làm gì tôi? Vậy sao anh lại bỏ thuốc tôi? Bắt tôi đến đây? Mấy người đàn ông xấu xa các anh, tôi giết!”
Tiêu Sách vội vàng nói: “Người đẹp đừng kích động, chuyện không phải như cô nghĩ đâu, không phải Tiểu Bác đưa cô tới đây, mà là tôi! ”
“Là anh? Vậy tôi sẽ giết anh!”
Ôn Liễu nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên buông Tiểu Bác ra, cầm con dao trong tay tấn công về phía Tiêu Sách, giống như là muốn cùng chết với Tiêu Sách, vẻ mặt cô ấy coi thường cái chết.

Tiêu Sách đột nhiên không nói gì, lách mình tránh con dao của Ôn Liễu, vươn tay nắm chặt cổ tay cô ấy.

Anh khẽ dùng sức, con dao găm trong tay Ôn Liễu rơi xuống, cơ thể cô cũng mềm nhũn, ngã vào trong lòng Tiêu Sách, đột nhiên có thứ ấm áp mềm mại sa vào trong ngực!.