Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 123: 123: Quả Thực Là Không Sợ Chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Vân nghe thế lại kinh ngạc hỏi: "Cậu biết tôi?"
Chuyện này khiến Lâm Vân cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ ông ta cho rằng Tiêu Sách không biết được ông ta là ai, cho nên mới có thái độ vô cùng điềm tĩnh mà trực tiếp lộng hành với ông ta như thế.

Dù sao thì người không biết sẽ không sợ.

Nhưng mà bây giờ xem ra, Tiêu Sách vốn dĩ là biết ông ta.

Đã biết thân phận của ông ta rồi lại còn dám nói chuyện với ông ta như vậy, đưa ra đủ loại yêu cầu, người có lá gan như vậy nhất định là người khó có thể hình dung được nha.

Quả thực là, không sợ chết.

Tiêu Sách nhàn nhạt nói: "Nói thật, tôi cũng là từ lúc ông đưa ra danh thiếp đó mới biết ông.

Mà tôi có vì lẽ đó biết được tên của ông, hay là vì con gái ông thì ở thành phố Giang Lăng này, tiếng tăm của con gái ông rất hot, chỉ sợ còn cao hơn cả ông cơ.

Cô ta ở lại chỗ này, tôi thật không có ý kiến gì..."

Nói xong, Tiêu Sách chuyển hướng mà tiếp tục: "Nhưng hai người này, vẫn nên mời ra ngoài."
Anh nói xong, hai người vệ sĩ ở sau lưng Lâm Bán Thanh đều đồng loạt hừ lạnh, trừng mắt nhìn Tiêu Sách chằm chằm, vô cùng hiềm khích.

Tiêu Sách cũng không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn lại.

Lâm Vân nghe thể lập tức nhíu mày, có chút khó xử nhìn con gái, nói: "Bán Thanh, chi bằng bảo bọn họ tạm rời đi một chút nhé?"
Lâm Bán Thanh nghe xong vẫn không động đậy, dường như đến cả Lâm Vân cũng bị người kia coi như không khí, không muốn đáp lại.

Nếu như không phải mi mắt vẫn còn cử động, dáng vẻ này thậm chí đã khiến người khác nhầm tưởng rằng cô ấy đang ngủ.

Vì thế, thái độ dửng dưng với thế sự như này lại nhất thời khiến Lâm Vân cảm thấy có hơi xấu hổ.

Trong toàn bộ nhà họ Lâm, cũng chỉ có cô con gái này là ông ta không thể nào thao túng được.

Mà hai người vệ sĩ bên cạnh con gái kia, ông ta cũng không có cách nào ra lệnh được.


Ông ta chỉ đành nhìn Tiêu Sách mà nói: "Cậu bạn nhỏ, hai người vệ sĩ này của con gái tôi đã theo nó từ nhỏ, cho tới giờ đều không rời nửa bước.

Bọn họ tuyệt đối là đáng tin cậy, vẫn xin..."
"Tôi không quan tâm bọn họ có đáng tin cậy hay không, dù sao thì tôi cũng không tin bọn họ, bảo bọn họ rời đi thì tôi lập tức nói cho ông điều ông muốn biết.

Còn không, vậy cũng đừng trách sao tôi thất hứa, chỉ có thể tiễn khách." Tiêu Sách từ tốn nói.

Anh nói xong, Lâm Vân còn chưa kịp nói gì thêm, người vệ sĩ nữ ở sau lưng Lâm Bán Thanh đã bỗng hừ lạnh nói: "Loại người ngông cuồng! Chúng tôi không phải là người mà anh có thể tác oai tác oái, anh cho rằng mình nắm giữ được một ít thông tin mà chủ nhà họ Lâm nôn nóng muốn biết thì có thể hống hách rồi sao? Ấu trĩ!".

Cô ta nói xong, Tiêu Sách lập tức cười lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp: "Vậy nên, mấy người là không chịu rời đi?"
"Không chỉ chúng tôi không đi, còn phải dạy cho anh một bài học, cho anh biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!" Vệ sĩ nữ cười lạnh một tiếng, đột ngột ra tay.

"Không được."
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Vân phản ứng kịp thời muốn ngăn cản lại, nhưng mà lời của ông ta dường như không có tác dụng gì với người vệ sĩ nữ này cả.

Lâm Vân chỉ có thể nhíu mày nhìn con gái của mình, hy vọng Lâm Bán Thanh có thể mở miệng ngăn cản hành động của người kia lại.

Nhưng mà Lâm Bản Thanh vẫn trước sau như một không hề nhúc nhích, cũng chẳng phản ứng chút nào, càng không có ý muốn ngăn cản.

.