Bằng không, một từ tôi cũng sẽ không tiết lộ.”
Lâm Minh Châu nghe thấy vậy, sắc mặt ngay lập tức trở nên tím tái, bà ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt cầu xin.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên đầy u ám, trầm giọng nói: “Làm đi!”
Lâm Minh Châu tuyệt vọng ngay lập tức, bà ta nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại tát vào mặt mình một cái nữa, chẳng qua là lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Tiếp theo, trong phòng bệnh ngay lập tức chỉ còn lại tiếng bạt tai trầm thấp và tiếng nức nở riu riu của bà ta.
Cho đến khi hoàn thành xong một trăm cái bạt tai, mặt của Lâm Minh Châu đã sưng lên như một củ cà rốt, máu tươi cũng đã rỉ ra khỏi khóe miệng, ánh mắt rời rạc, cúi đầu không nói tiếng nào.
Một người bước ra từ phía sau người đàn ông trung niên đỡ bà ta trở lại.
Lúc này người đàn ông trung niên mới mở miệng ra nói với Tiêu Sách: “Cậu trai trẻ này, tôi đã thực hiện việc tạ lỗi mà cậu mong muốn, xin hãy nói ra điều kiện thứ hai của cậu.”
Tiêu Sách hờ hững cười, sự nhượng bộ của người đàn ông trung niên, khiến cho Tiêu Sách càng hiểu rõ rằng người đàn ông trung niên này nhất định là vô cùng cần sự giúp đỡ của anh.
Và cái này chính là vốn liếng để anh có thể đứng ra để đòi lại công bằng cho gia đình của Trầm Y.
Tiêu Sách bình tĩnh nói: “Rất tốt, bây giờ xin lỗi cũng đã làm rồi! Chú ốm nặng, hôn mê ba tháng trời, ngày hôm qua vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa kịp xuất viện thì đã bị người của ông đánh cho dập đầu chảy máu! Tuổi cô cũng đã lớn, là một bậc trưởng bối, nhưng chỉ trong vòng hai ngày đã bị người phụ nữ kia tát cho hai cái bạt tai, còn bị người của các người nắm tóc, suýt chút nữa là bị thương! Tôi nghĩ, không phải cứ để người phụ nữ này tự tát mình nhận lỗi, thì có thể đền bù ngay lập tức đúng không?”.
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy, đột nhiên cau mày, gật đầu nói: “Là tôi dạy dỗ không đúng, tôi xin thứ lỗi với hai ông bà đây, có cái gì mà tôi có thể bù đắp được, xin cứ nói.”
“Rất tốt, như thế này mới có chút giống như người có tai to mặt lớn chứ, chí ít còn có trách nhiệm! Còn nhận lỗi như thế nào, tôi không biết, còn phải xem xem ông nghĩ như thế nào.
Nếu như cô chú vừa ý, tôi sẽ ngay lập tức nói cho ông biết điều mà ông muốn biết.
Nhưng nếu như cô chú không vừa ý, vậy thì một từ tôi cũng sẽ không nói ra.”
Tiêu Sách hờ hững đá vấn đề bồi thường lại cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đột nhiên nhướng mày, nghiêm túc nhìn Tiêu Sách, sau đó rút ra một tấm danh thiếp: “Được! Tôi biết phải làm thế nào.
Tôi xin lỗi vì vết thương của hai ông bà, đây là danh thiếp của tôi, hai ông bà hãy giữ lại danh thiếp của tôi, đến chung cư Kim Liên ở trung tâm thành phố Giang Lăng, bất kỳ căn hộ nào, hay bất kỳ tầng nào, hai người cứ tùy ý chọn! Chỉ cần hai ông bà thích thì đều miễn phí hết, hi vọng có thể cho hai ông bà một môi trường thoải mái để hồi phục sức khỏe.”
Nói xong, ông ta đưa danh thiếp cho Tiêu Sách.
Tiêu Sách cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên danh thiếp có hai chữ - Lâm Vân.
Tại thời điểm này, Tiêu Sách đột nhiên đứng hình, nghĩ đến Lâm Vân mà Vương Thông đã nói cho anh lúc nói về phổ cập khoa học bốn người đẹp của Giang Lăng.
Ông ta là Lâm Vân đó sao?
Cái người đẹp bằng giá ở phía sau ông ta không phải là người trong bốn người đẹp của Giang Lăng - Hoa khôi lạnh lùng, Lâm Bán Thanh?
Lại có thể là bọn họ!.