Tiêu Sách lạnh lùng quát lên một tiếng, sau đó dùng chiêu cũ trong nháy mắt đưa tay ra túm lấy cổ của tên vệ sĩ, sau đó dùng lực đập mạnh một nhát.
Thân hình vạm vỡ của vệ sĩ lập tức bị nhấc lên, sau đó đập mạnh xuống sàn nhà cứng chắc của phòng bệnh, cả tòa nhà dường như rung lên một cái.
Vệ sĩ còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã trực tiếp bị đánh, mất đi sức chiến đấu.
Mà tất cả điều này, đều xảy ra trong nháy mắt, mãi đến khi hai tên vệ sĩ ngã xuống đất, mất hết năng lực chiến đấu, những người khác trong phòng bệnh, mới có phản ứng lại.
Trầm Y nhìn thấy Tiêu Sách như một vị thần từ trên trời rơi xuống đi đến cứu cô ấy, trong mắt chợt hiện lên một tầng sương mù, giống như đang chết đuối trong tuyệt vọng, mà đột nhiên nắm được một tấm gỗ vậy, cái loại cảm xúc vui sướng và hạnh phúc này, khó có thể diễn tả bằng lời.
Mà Lâm Minh Châu ở bên kia có cảm giác hoàn toàn trái ngược với Trầm Y, bà ta trừng mắt nhìn hai người vệ sĩ mà mình mang tới, bị Tiêu Sách đánh ngã xuống đất như đánh hai đứa trẻ vậy, sau đó còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta thì ngay lập tức bị dọa sợ, hét không thành tiếng.
“Cậu, cậu, cậu...”
Bà ta ấp a ấp úng nói, cơ thể từ từ lùi về phía bên ngoài phòng bệnh.
Sự kiêu ngạo và lạnh lùng ban nãy của bà ta, lúc này đều biến thành hoang mang và sợ hãi, giống như mẹ con Trầm Y khi nãy vậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"Hừ!”
Nhưng sau đó Tiêu Sách lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức khiến bà ta không dám cử động.
Lúc này, đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến bà ta cảm giác giống như bị con sói hoang đang đói nhìn vậy, chỉ cần bà ta dám động đậy, con sói sẽ vồ lấy bà ta.
Bà ta chỉ có thể run rẩy nói: “Cậu! Cậu đừng qua đây, cậu dám làm tôi bị thương thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu! Tôi là Lâm Minh Châu, ở thành phố Giang Lăng này không ai dám động vào tôi!”
Tiêu Sách nghe vậy, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ chán ghét, đi về phía người phụ nữ đó.
“Cậu đừng qua đây! Đừng qua đây, á!”
Lâm Minh Châu lập tức sợ hãi đến mức run rẩy hét ầm lên, hai tay ôm mặt ngồi xuống đất, khắp người run lên vì sợ hãi.
Tiêu Sách cười nhạt cúi đầu xuống nhìn bà ta, trong lòng không hề có chút ý nghĩ thương hại, lạnh giọng nói: “Không muốn người khác làm vậy với mình thì cũng đừng làm vậy với người khác, nếu bà cũng biết sợ, thì lúc đầu đừng làm như vậy!”
Nói xong, bàn tay to lớn của Tiêu Sách, nắm lấy tóc của Lâm Minh Châu.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn mà vội vàng, chí ít cũng có hơn mười người, nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng bệnh.
Tiêu Sách cau mày, đột nhiên dừng tay lại.
Giây tiếp theo, một đám người xông vào phòng bệnh, trong đó người dẫn đầu, là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, cực kỳ đẹp trai, phong thái hơn người.
Ông ta nhìn tình hình trong phòng bệnh, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.
Tiêu Sách liếc mắt nhìn ông ta một cái, cuối cùng ánh mắt bị thu hút bởi hình bóng khác ở phía sau ông ta, không nhịn được mà ngây người ra, một lúc sau mới hoàn hồn trở lại.
Chỉ thấy đó là một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng tinh khiết, lạnh lùng đứng ở đằng sau người đàn ông trung niên.
Tiêu Sách không biết hình dung ngoại hình của cô ấy như thế nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, Tiêu Sách bất giác nghĩ tới hai người dì Hàn.
và Cao Cấn Bằng.
Đây là một người đẹp thuộc hạng thượng phẩm, có thể sáng ngang với dì Hàn, Cao Cấn Bằng!
Mà nhìn vào mắt cô ấy, thân thể của Tiêu Sách bất giác ớn lạnh, chỉ cảm thấy hình như không khí đang hạ xuống, lạnh đến lạ thường.
Tiêu Sách đã từng cho rằng Cao Cấn Băng rất lạnh lùng, lúc nào cũng lạnh lùng, không nói chuyện cũng khiến người khác khó chịu..