Giống như phút chốc bị vô số con bò cạp và rắn độc cắn trúng, cho dù cô tự thấy ý chí của mình rất tốt, cơ thể cũng không khống chế được mà thét chói tai.
Hoặc là nói tiếng hét thảm thiết!
Tiêu Sách không tiếp tục động tác, để cô nghỉ một lát rồi mới mở miệng nói: "Không sao chứ? Cảm thấy thế nào?"
Cơ thể Thiên Diệp vẫn đang run rẩy, giọng run run đáp: "Tôi...!tôi không sao, tôi vẫn ổn, anh tiếp tục đi! Tôi có thể kiên trì, anh cứ tiếp tục!".
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cũng kiên cường thật! Nhưng đây không phải chuyện đùa đâu, chịu đựng đau đớn quá mức, rất có thể sẽ tổn thương đến tinh thần và bộ não.
Nếu cô cảm thấy khó mà chịu đựng được thì cứ từ bỏ cho xong, đây không phải chuyện mất mặt gì."
"Tôi...! tôi không sao, anh cứ tiếp tục đi!" Thiên Diệp nghe xong, vẫn nghiến răng nói, trong ánh mắt không hề có ý định chùn chân.
Tiêu Sách nhướng mày, hơi ngạc nhiên về ý chí của Thiên Diệp.
Những lời trước đó của anh quả thật chỉ là hù dọa Thiên Diệp thôi, cảm giác đau đớn do phương pháp nắn xương của anh tạo thành, không kém hơn lúc bắt đầu ngâm thuốc chút nào.
Cho dù là một người lính đặc chủng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bị Tiêu Sách "nắn" một chút như thế này cũng phải tê liệt ngã xuống, hoặc là bị choáng cũng rất bình thường.
Nhưng Thiên Diệp không chỉ chịu đựng được, hơn nữa chỉ nghỉ một chút đã có thể tiếp tục, ý chí này đã vượt qua lính đặc chủng rất nhiều.
Có lẽ cô thật sự có thể chịu đựng được một liệu trình ngâm thuốc!
Tiêu Sách thầm suy nghĩ, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi, dù sao thì lúc ngâm thuốc, đau khổ kéo dài, sẽ không có thời gian ngưng nghỉ như vậy.
Hơn nữa, càng về sau thì lại càng đau đớn!
Cho dù là Tiêu Sách khi đó, cũng giống như rơi xuống địa ngục, bị xé xác phanh thây, phải cắn chặt răng mới có thể kiên trì được, còn người khác có thể hoàn thành hay không, Tiêu Sách không xác định được.
Nhưng cho cô cảm nhận trước, chắc chắn có thể nâng cao khả năng thành công của cô.
Vì vậy, Tiêu Sách tiếp tục nắn xương cho Thiên Diệp, cứ mười phút nắn một lần, mỗi lần đều khiến Thiên Diệp phát ra tiếng hét chói tai vang vọng.
Đến cuối cùng, cơ thể Thiên Diệp không có sức lực run lên cầm cập, chỉ có thể cắn chặt chăn, khẽ rên rỉ, cả người đều đang toát mồ hôi.
Nhưng bọn họ lại không biết, lúc này ở bên ngoài căn phòng của bọn họ, Hoàng Mãnh đang nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám lắng nghe tiếng thét và tiếng kêu rên rỉ của Thiên Diệp.
Lúc anh ta và Tiêu Sách thay ca làm nhiệm vụ, đã phát hiện Tiêu Sách và Thiên Diệp ôm nhau mập mờ.
Khi đó, anh ta theo đuổi Thiên Diệp rất lâu nhưng không có kết quả, giận đến mức suýt chút đã cắn nát môi, sự đố kỵ và ác cảm của anh ta đối với Tiêu Sách bỗng chốc cũng trở thành sự căm thù.
Sau đó, anh ta nhìn Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm vào camera giám sát.
Rất nhanh, trong camera giám sát, anh ta đã nhìn thấy Thiên Diệp đi đến trước cửa phòng của Tiêu Sách, do dự rất lâu xong mới gõ cửa đi vào trong phòng Tiêu Sách.
Ngay lúc đó, Hoàng Mãnh suýt chút đã đập nát cái bàn rồi.
"Đồ đàn bà đê tiện! Anh đây theo đuổi cô lâu như vậy, cô không có chút phản ứng nào! Tiêu Sách khốn kiếp đó mới đến vài ngày, cô lại chủ động đến phòng anh ta! Được! Được lắm, đồ đàn bà để tiện! Lẽ nào cô cảm thấy Hoàng Mãnh tôi kém xa Tiêu Sách vậy sao? Đây là do cô bất nhân trước, đừng trách tôi bất nghĩa!"
Đôi mắt Hoàng Mãnh đỏ ngầu, cả người đều đang muốn nổ tung.
Nhưng điều khiến anh ta muốn nổ tung thật sự, lại là tiếng thét vang vọng vang lên trong phòng của Tiêu Sách!
Trong đôi mắt Hoàng Mãnh đã mất đi lý trí, tiếng kêu thảm thiết này của Thiên Diệp giống như một cô gái trẻ mất đi lần đầu tiên, không chịu được đau đớn mà hét lên!
Sau đó, tiếng hét chói tai của Thiên Diệp liên tục vang lên, càng khiến anh ta suýt chút đã cắn nát môi mình.
Lúc này, Hoàng Mãnh chỉ muốn không màng tất cả xông vào phòng của Tiêu Sách, đấm chết Tiêu Sách, ra sức chà đạp đồ đàn bà để tiện Thiên Diệp này..