Được, được lắm! Xem Hoàng Mãnh tôi là trò đùa sao? Vậy chúng ta chờ xem, các người đều đáng chết!”
Lầm bầm xong, Hoàng Mãnh từ từ bình tĩnh lại, chỉ là sự hung ác trong mắt vẫn chưa biến mất hết, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tiêu Sách ở bên kia đã về đến phòng của mình nằm xuống giường ngủ rồi.
Trước đó anh đồng ý dạy Thiên Diệp kỹ thuật ám khí, đương nhiên không phải chỉ đơn giản vì hôm nay anh vui, mà là vì từ trước đến giờ, ấn tượng của anh với Thiên Diệp không tệ.
Thứ hai, cũng là vì cảm thấy sức mạnh của vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng có hơi yếu.
Nếu sức mạnh của Thiên Diệp có thể mạnh hơn, Cao Cấn Bằng sẽ càng an toàn hơn.
Mà Cao Cấn Băng càng sống lâu thì Tiêu Sách mới có thể kiếm được càng nhiều tiền từ trên người cô ấy.
Chỉ là trong quá trình chỉ dạy, bầu không khí mờ ám với Thiên Diệp là việc Tiêu Sách chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ là vì làm vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng, nên Thiên Diệp không thu hút lắm, nhưng nhìn kỹ thì cô chắc chắn được xem là một người đẹp.
Nếu cô có thể thay đổi bộ đồ trung tính trên người mình thành bộ dạng nữ tính một chút, lộ ra vẻ đẹp và thân hình cao ráo mảnh mai của cô, dù đặt ở đâu cũng sẽ có không ít người theo đuổi.
Tiêu Sách đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa phòng, Tiêu Sách ngạc nhiên phát hiện, Thiên Diệp vừa tách ra với anh, lúc này đang hơi đỏ mặt đứng ở ngoài phòng anh.
"Còn có chuyện gì sao?" Tiêu Sách nghi ngờ hỏi.
"Ngại quá Tiêu Sách, vốn là không muốn làm phiền anh nữa, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra còn có một số chuyện quên nói với anh, vì vậy."
"Vậy vào đây nói đi." Tiêu Sách đẩy cửa phòng ra bảo Thiên Diệp vào.
Mặc dù trời đã rạng sáng, hai người cũng thức cả đêm, nhưng lúc này lại không cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Sách rót một cốc nước cho Thiên Diệp, tỏ ý bảo cô ấy có chuyện gì cứ nói thẳng.
Thiên Diệp chần chừ một lát, mở miệng nói: "Trước đây tổng tài tìm tôi, ngoại trừ quyết định khen thưởng ra thì còn bảo tôi hỏi anh một chuyện, lúc trước Hoàng Mãnh cũng có mặt nên tôi không tiện nói, sau đó vẫn luôn xin anh chỉ bảo Vì vậy đã quên mất..."
Tiêu Sách nghe xong lập tức trêu đùa cười đáp: "Bà chủ thú vị thật, muốn khen thưởng tôi thì không tự mình nói, có chuyện muốn hỏi tôi bản thân cũng không tự hỏi, cứ phải bắt cô truyền đạt lại mới được sao? Cô ấy hay ngượng ngùng như vậy à? Hay là tôi đã đắc tội với cô ấy chỗ nào, cô ấy không hề muốn nói chuyện với tôi?"
"Không phải đâu..." Thiên Diệp nghe xong lập tức muốn giải thích.
Nhưng nhớ đến thái độ của Cao Cấn Băng đối với Tiêu Sách, quả thật cũng hơi lạnh nhạt và xa cách, nhưng phút chốc cũng không thể nào tiếp tục giải thích nữa, đành phải im lặng không nói gì.
Tuy cô đã ở bên cạnh Cao Cấn Bằng nhiều năm, nhưng cũng không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ Cao Cấn Bằng.
Bây giờ Cao Cấn Băng có thái độ thế nào với Tiêu Sách, cô cũng không tiện nói, giống như là cần sự giúp đỡ của anh, cũng rất tín nhiệm anh, nhưng lại không thích anh.
Nếu như chỉ vì lúc thương lượng đang có mặt cô, anh đã đưa ra một số điều kiện, cho nên Cao Cấn Bằng không thích Tiêu Sách, hình như cũng không hắn.
Ngoài ra, Thiên Diệp cũng không hiểu, tại sao Cao Cấn Băng lại tín nhiệm Tiêu Sách như vậy.
Ngay cả bản thân cô, tiếp xúc với Tiêu Sách rất
.