Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 100: 100: Tôi Thấy Thủ Pháp Của Anh Có Chút Đặc Biệt






Đây là số tiền đầu tiên anh kiếm được sau khi xuất ngũ, 30 vạn tuy không nhiều nhưng với số tiền này, anh càng có thể chắc chắn về kế hoạch trước đó của mình.

Anh không ngủ cho đến khi đến lượt trực, vì vậy anh đã trực tiếp đến phòng giám sát để thay ca với Thiên Diệp.

Tiêu Sách ngồi xuống trong phòng giám sát, chuẩn bị sống sót qua hai ba tiếng đồng hồ này, anh lại phát hiện Thiên Diệp không rời đi ngay lập tức, mà là nghiêm túc đánh giá anh.

Tiêu Sách đột nhiên bối rối hỏi: “Sao vậy, còn chuyện gì nữa không?”
Thiên Diệp nghe vậy thì gật đầu, do dự rồi nói: “Tiêu Sách, hôm nay anh và Hoàng Mãnh so tài ném phi tiêu, tôi thấy thủ pháp của anh có chút đặc biệt..."
Tiêu Sách mỉm cười và hỏi: “Thế nào? Cô muốn học?”
Thiên Diệp nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nháy mắt kinh ngạc hỏi: “Anh chịu dạy tôi?”
Tiêu Sách mỉm cười và nói: "Hôm nay tôi rất vui, dạy cô cũng không phải không được, nhưng nếu cô không biết cách học thì tôi không thể đảm bảo được.


Học được thứ này không chỉ cần năng khiếu mà còn phải chăm chỉ, nếu không thì học được cũng vô dụng, học rồi cũng chỉ có thể xem nó như một trò chơi ném phi tiêu mà thôi."
"Tôi hiểu! Chỉ cần anh sẵn lòng dạy tôi, có thể học được hay không đó là chuyện của tôi." Thiên Diệp nghiêm túc nói.

Tiêu Sách gật đầu nói: "Ừm, nếu như cô có nghị lực, thì tôi sẽ dạy cho cô.

Nhưng trước tiên tôi phải biết, cô cần học đến mức độ nào?"
"Mức độ nào? Mức độ cao nhất là gì?" Thiên Diệp tò mò hỏi.

"Tất nhiên đó là cảnh giới có thể giết người chỉ bằng một chiếc lá hay cành hoa! Nhưng không phải nghĩ nhiều đến cảnh giới này, với nền tảng thể lực của cô, cô có thể điều khiển một chiếc đinh sắt, lấy nó thay thế một khẩu súng để giết người trong phạm vi 50 mét.

Dù sao thì việc kiểm soát sủng trong nước quá nghiêm ngặt, học được điều này tương đương với việc mang theo súng bất cứ lúc nào."
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp mở to mắt, há hốc miệng không nói nên lời.


Cô ta chỉ nghĩ rằng thủ pháp ném phi tiêu của Tiêu Sách rất lợi hại, với tốc độ ánh sáng mà có thể ném chính xác như vậy, có thể ném xuyên mục tiêu, vì vậy cô ấy muốn học chơi thôi.

Nhưng không ngờ, thứ mà Tiêu Sách muốn dạy cô ấy là sử dụng đinh sắt thay vì súng làm vũ khí giết người!
Cô ấy lập tức hít một hơi, cao hứng nói: "Tôi thật sự có thể làm được như vậy? Ném đinh sắt mà có thể giết người? Anh thật sự muốn dạy tôi thủ pháp này sao?"
Tiêu Sách cười nhạt: "Tôi đã nói, hôm nay tôi rất vui, nếu có thật sự muốn học thì cứ đến..."
“Lấy một cây đinh sắt lại đây, cô vừa mới luyện tập, kỹ thuật chưa thạo, tốt nhất là lấy cây to một chút.”
“Oh, được! Tôi đi ngay! Trong mắt Thiên Diệp tỏ vẻ vui mừng, mau chóng đi đến phòng dụng cụ, lấy một cây đinh sắt đến, mỗi cây dài khoảng bảy tám centimet.

Thiên Diệp để định sắt lên bàn, mong chờ nhìn Tiêu Sách.

Tiêu Sách mỉm cười một cái, cầm lấy đinh sắt kẹp trong tay, bình tĩnh nói: “Thực ra kỹ thuật ném ám khí của tôi rất đơn giản, muốn đạt bao nhiêu uy lực, thì 30% phụ thuộc vào khả năng nắm chắc đối thủ, 70% phụ thuộc vào sức lực! Nếu sức lực không đủ, cho dù có thành thạo cũng không giết được người!”
Nói xong, tay Tiêu Sách hơi run một cái, đinh sắt như cung rời khỏi tên mà bay ra, xuyên qua không khí truyền đến tiếng vù vù.

Trong chớp mắt, đinh sắt bụp một tiếng, đâm thẳng lên bức tường bê tông cứng rắn, giống như dùng một chiếc búa lớn đóng lên, hoàn toàn ghim sâu vào.

Cảnh tượng thế này khiến Thiên Diệp vốn dĩ vẫn còn chút không tin, hít vào một ngụm khí lạnh..