Thiết Cốc Môn

Chương 27: Nhị Hải lão quỷ




Kim Uẩn Tiêu Phong hai tay cầm trường kiếm đứng ngay trước mặt Văn Đồng.

Mộc Uẩn hai tay cầm tiêu đang định đưa lên miệng thổi.

Phùng Túy giơ cao lọ sắt, chúc miệng xuống đất.

Thủy Uẩn đưa tay ngang ngực.

Thổ Uẩn thì đưa tay vào túi da, định bốc những mũi độc châm tung ra.

Văn Đồng đứng sững như núi đưa mắt quét nhìn đối phương, lớn giọng quát :

- Thế nào? Các ngươi lại định động thủ sao?

Lời chàng vừa dứt thì Ngũ uẩn đã hè nhau ra tay, bóng khói tròn, khói độc cuồn cuộc tỏa ra một vùng, siết lấy Văn Đồng không còn nơi hở.

Văn Đồng khẽ rống lên một tiếng, hai tà áo rộng phất ra, thân hình như múa máy trong đám bụi mù của chất độc.

Ngũ uẩn cảm thấy như có hàng trăm bóng người áo lam trước mặt. Một luồng tiềm lực mạnh như bài sơn đảo hải từ trên éo xuống.

Lập tức... năm thân mình lăn lộn không ngớt, những tiếng hự vang lên, khói độc cũng đều tung bay tứ phía, phút chốc không còn thấy tăm thấy dạng.

Tiếng im gió lặng, bầu trời lại quang đãng. Mọi người mở mắt ra nhìn thấy Văn Đồng vẫn đứng y chỗ cũ, thần uy lẫm liệt. Còn Bách Độc ngũ uẩn thảy đều nằm lăn xuống đất không hề cử động.

Mấy trăm bang chúng của Ngân Hán bang người nào người nấy cứ đứng há mồm ra nhìn sững, trong óc họ thiếu niên áo lam ấy là kẻ phi phàm xuất thế.

Ngay cả Bang chủ Trịnh Vũ đã từng lịch duyệt giang hồ lâu năm các trận lớn nhỏ đều thấy qua, nhưng chưa từng thấy môn thần công cái thế Vạn độc bất xâm ấy. Ông ta tỏ ra vừa kinh dị vừa kính phục, lật đật tiến lên định nghiêng mình thi lễ.

Văn Đồng liền khoát tay ngăn cản, mỉm cười nói :

- Khách quý còn đang nằm trên mái chái Tây, Trịnh bang chủ sao lại thất lễ đến thế?

Trịnh Vũ nghe nói ngơ ngác, nhưng ông như hiểu ra, lập tức quay sang hướng Tây cung tay lớn tiếng nói :

- Trên mái nhà gió lạnh sương sa, Tân lịnh chủ sao không xuống để gặp mặt?

Ha ha ha.

Một tràng cười sang sảng chấn động cả không gian, cái nhà nơi chái Tây tối đen một màu, bỗng nhiên có một bóng hình vụt lên cao như con đại điểu rồi lộn người giữa không gian, một thân người nhẹ nhàng đặt chân xuống ngay sân đấu.

Tiếng cười vừa dứt, người đã hiện ra, mọi người đưa mắt nhìn xem. Thì ra là một cụ già mi dài, đầu sói, mình mặc áo màu huyền, ốm tong teo như que củi.

Người này chính là Bách Độc môn Nhị Hải lão quỷ Tán Linh hùng cứ nơi chốn biên cương về hướng Nam.

Sau khi hạ chân xuống đất xong ông ta bèn đưa mắt nhìn bọn Ngũ uẩn đang nằm dưới đất rồi như không thèm đếm xỉa gì đến Trịnh Vũ, đưa tay chỉ ngay người Văn Đồng nghiến răng nói :

- Nhãi con lớn mật, cả gan dám can thiệp vào những việc thị phị, đả thương môn hạ của ta, có lẽ ngươi không còn muốn sống nữa thì phải?

Văn Đồng cười nhạt nói :

- Có phải các hạ là “Lão quỷ” chăng?

Tán Linh kẽ cười một tiếng nói :

- Nhãi con đã biết uy danh của bổn Lịnh chủ, còn không ngoan ngoãn chịu chết?

Văn Đồng thản nhiên nói :

- Các hạ nếu còn dương danh múa vuốt, bổn thiếu gia sẽ đưa ngươi về trời ngay lập tức!

Tán Linh đùng đùng nổi giận, tay mặt vung ra, xuống chưởng đánh vào người đối phương.

Văn Đồng hừ một tiếng lạnh lùng, tay mặt khẽ phất ra.

Hai tiềm lực chạm nhau, đánh “bùng” một tiếng như sét rền, cuồng phong tung bay tứ phíạ Tán Linh lảo đảo lùi sau ba bước, mặt tái mét như đồng, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chặp vào Văn Đồng, cơ hồ không tin trước mắt là sự thật.

Văn Đồng vẫn đứng yên một chỗ, thần thái bình tĩnh như chẳng có việc gì, miệng vẫn mỉm cười nói :

- Thế nào, có muốn thử nữa chăng?

Tán Linh giận đến tóc râu dựng ngược, mặt hiện sát khí, chẳng nói chẳng rằng âm thầm vận dụng chân lực chuẩn bị ra tay...

Văn Đồng giả vờ không hay biết, miệng vẫn tiếp :

- Tại hạ cùng Bách Độc môn các người không thù không oán, Ngũ uẩn bị thương là tự chuốc lấy, còn việc xích mích giữa quý môn với Trịnh bang chủ, sai lầm vẫn ở nơi các ngươi.

Nếu giờ chịu đưa thuốc giải độc ra, tại hạ sẽ không câu chấp, ai nấy đều giảng hòa.

Tán Linh buông lên tiếng cười nham hiểm, giả vờ chẳng nghe thấy, tay mặt từ từ đưa lên ngang ngực, rồi mạnh mẽ đẩy ra.

Trịnh Vũ đứng bên nhìn thấy, không khỏi thất kinh la lớn :

- Bách Độc Quỷ Trảo!

Lời của Trịnh bang chủ vừa thốt ra, bàn tay của Tán Linh cũng đã đưa tới, năm ngón tay lẹ làng chụp vào đối phương.

Văn Đồng bực tức nhíu mày, trầm giọng quát :

- Đồ chẳng biết phải quấy gì cả!

Vừa quát chàng vừa vung chưởng đánh ra, vận dụng Lưỡng Nghi chân khí tập trung toàn lực.

Lập tức năm luồng độc khí nơi đầu năm ngón tay của Tán Linh bị Lưỡng Nghi chân khí của đối phương hóa giải một cách vô hình vô bóng, đồng thời một tiềm lực mạnh mẽ vô cùng từ từ trấn áp vào ngực Lão quỷ, khiến ông ta thất sắc vội vã nhảy dang ra sau mấy trượng né tránh.

Cũng may ông ta đã ứng biến mau lẹ, vậy mà cũng bị chấn dội của luồng tiềm lực, mặt mày đỏ bừng, máu trong ngực trào lên, chân khí hình như sắp bị tản mác.

Phải biết Văn Đồng không phải giết không được Lão quỷ, chỉ sợ một khi bị thất thủ, ông ta liều mạng tuông độc khí ra làm mọi người chung quanh phải bị họa lây, nên chàng mới dùng bảy thành Âm Nhu cùng ba thành Dương Cang đánh ra để cho Lão quỷ có thể thoát thân một cách êm đẹp.

Văn Đồng đợi cho độc khí của đối phương tản mác cả mới ngưng tay lớn tiếng :

- Thất phu vô trí, nếu không mau trao thuốc giải độc ra, ta sẽ giết ngươi lập tức!

Tán Linh tuy đã khiếp sợ công lực tuyệt kỳ của đối phương, nhưng đã xưng hùng nơi chốn Nam Cương, đâu chịu công khai tỏ ra yếu ớt, nên cũng lên tiếng :

- Bổn Lịnh chủ đã bị thất bại, đương nhiên sẽ làm y theo lời ngươi, nhưng các hạ đã nhúng tay can thiệp, vậy thì Đoan Ngọ sang năm dám đến Vô Lượng sơn để thanh toán mối nợ này chăng?

Văn Đồng cười nhạt :

- Được! Lúc ấy tại hạ sẽ đến Vô Lượng sơn xem có phải là long đàm hổ huyệt gì chăng!

Tán Linh hừ lên một tiếng, lấy trong người ra một chiếc lọ ngọc, trút bước hường thuốc màu vàng giơ tay lên nói :

- Tiếp lấy thuốc giải!

Liền bắn sang người của Văn Đồng.

Văn Đồng mỉm cười đưa tay tiếp lấy ba viên thuốc trao cho Trịnh Vũ, đợi cho hạ thuộc của Ngân Hán bang uống thuốc xong, thần sắc trở lại như thường, chàng mới yên dạ búng mười ngón tay một cái, thi triển cái thế thần công linh không giải huyệt cho bọn Ngũ uẩn đang nằm dưới đất.

Bọn Ngũ uẩn như người bệnh nhặng mới bớt, lom khom đứng dậy, đôi mắt oán hờn nhìn vào người Văn Đồng.

Văn Đồng trầm giọng nói :

- Các ngươi khỏi cần giả vờ oan tức, nên nhớ rằng các ngươi đã bị Dương Cang Càn Sát của ta đả thương, trong nội mười hôm trở về đến biên thùy tìm một hang động cựa âm vào đấy điều dưỡng thời gian ba tháng, mới hy vọng sống sót được, nếu không thì sợ các ngươi không thể sống sang năm đợi ta đến thu dẹp đấy!

Tán Linh mặt mày biến sắc, vừa cười vừa nói :

- Các hạ chớ có ngông cuồng, món nợ này bổn Lịnh chủ sẽ có cách lấy lại vừa vốn vừa lời!

Văn Đồng lớn tiếng quát :

- Nhớ đấy! Sự gây hấn giữa Bách Độc môn cùng Ngân Hán bang đã do ta ra mặt phân xử rồi. Từ nay về sau, Bách Độc môn nếu còn động đến một cây cỏ của Ngân Hán bang, chớ trách ta dùng thủ đoạn độc ác để đối phó nhé! Cút mau!

Lão quỷ Tán Linh dùng đôi mắt giận dữ đăm đăm nhìn chàng, giây lát mới lên tiếng nói :

- Được! Đoan Ngọ sang năm, chỉ cần các hạ không thất tín, bằng không Ngân Hán bang sẽ không chừa lại một tấc cỏ!

Nói dứt liền quay sang bọn Ngũ uẩn quát :

- Đi!

Tà áo khẽ phất, người đã tung lên cao đi mất.

Bọn Ngũ uẩn như gà rù, cố gắng đề khi tung mình theo sau Lão quỷ.

Ánh trăng đã tắt, vầng thái dương cũng đã ló đàn nơi mõm núi Đông, gió sớm dịu dàng thổi, đầu óc ai nấy đã bắt đầu vui vẻ.

Trịnh Vũ vội vã đến trước mặt Văn Đồng cung thân kính cẩn lên tiếng :

- Đại đức không thể thốt lời cảm tạ được. Từ nay về sau, nếu thiếu hiệp có gì sai khiến, Trịnh mỗ cùng anh em bỉ bang nguyện dù có đạp lửa nằm gai cũng không dám chối từ.

Văn Đồng vội vàng trả lễ, đỡ ngay Trịnh Vũ đứng dậy, khiêm tốn nói :

- Trừ ác giúp thiện, vẫn là công việc của mọi người, tại hạ chẳng qua ra tay chút đỉnh, đâu dám nhận lời quá đáng của Trịnh bang chủ vừa rồi.

Trịnh Vũ nghiêm nghị nói :

- Chúng ta là người võ lâm, lúc nào ân oán cũng phân minh. Được người giúp cho một bát nước cũng phải kiếm cách trả ơn thay, huống hồ thiếu hiệp không những cứu vãn được sự tồn vong của bỉ bang, đồng thời các việc oán cừu của Trịnh mỗ trước kia cũng đều trút vào người thiếu hiệp cả...

Dịch Thành không đợi Trịnh Vũ nói dứt, đứng bên xen lời :

- Trịnh huynh đã có thành y như vậy, Vũ Văn thiếu hiệp cũng chẳng nên khách sáo làm chi!

Nói đến đây, bỗng ông đưa tay sờ bụng cười nói :

- Trịnh huynh, tốt hơn khoan nói gì đã, nên hiểu giờ đây việc khẩn cầu cấp nhứt là gì không?

Trịnh Vũ nghe nói liền cười ha hả :

- Nếu Dịch huynh không nhắc, đệ cũng quyên mất, thật thất kính quá đổi!

Đoạn truyền lệnh cho bang chúng lập tức bày yến tiệc nơi đại thính.

Chẳng mấy chốc, giữa đại thính đã được bày ra bữa tiệc linh đình.

Trịnh Vũ lần lượt mời khách vào bàn. Qua một trận dùng sức, giờ ai nấy đều cảm thấy bụng đã đói, thấy rượu thịt ngon lành, mọi người thẳng tay ăn một bụng no say.

Bữa yến tiệc vui vẻ kéo dài mãi đến hừng đông mới tan. Vũ Văn Đồng cũng đồng bọn vội vã cáo lui lên đường.

Ra khỏi thành Khai Phong, thuận trời còn sớm, người đi thưa thớt, cả bọn đua nhau thi triển khinh công, thẳng đường Khuyển Ngưu sơn tiến bước.

Cho đến trưa, mọi người mới đến Hạnh Gia Trấn, một thị trấn nhỏ thuộc vùng phổ cận Khuyển Ngưu sơn.

Thị trấn cận sơn này rất vắng lạnh, cả thị trấn chỉ vỏn vẹn có một tửu điếm nhỏ và cũng rất thưa thớt người vãng lai. Ba bốn tên điếm tiểu nhị đều ngồi khoanh tay nhàn nhã.

Bọn Văn Đồng vừa bước vào cửa, liền nghe có tiếng bảo lớn :

- Thượng khách đến!

Tiếng hô ấy làm cho mấy tên điếm tiểu nhị đang ngồi gật gù giật mình đứng dậy, vội vã chạy ra tiếp rước. Tên điếm tiểu nhị cao lớn trong đám bước đến trước dẫn đường đưa bọn Văn Đồng lên thẳng trên lầu.

Mộc Tư ngay từ lúc lên lầu đưa mắt quét ngang một vòng, khẽ nhíu mày, đoạn làm ngơ đi thẳng lên trên.

Văn Đồng kêu thức ăn xong, điếm tiểu nhị vâng dạ lui xuống lầu. Phương Sóc mới dùng tay chấm nước tra viết mau lên bàn :

“Tửu điếm này có nhiều điều đáng nghi, nên cẩn thận đề phòng thì hơn.”

Mọi người nhìn nhau hội ý. Bỗng dưới lầu một giọng nói khàn khàn phát ra :

- Thế nào, các người sợ ta ăn không trả tiền phải không?

Tiếp theo nghe tiếng bước chân “lốc cốc” nơi cầu thang, hai người bước thẳng lên lầu.

Đi trước là một hành khất áo vá trăm miếng, đầu chít khăn, mặt đầy đặn. Phía sau là một trung niên thư sinh, ngũ quan tuấn tú, mình mặc chiếc áo rách, đầu đội khăn, chân mang giầy cũ, tay phất chiếc quạt chỉ còn mấy cọng nang đen lay láy.

Hai người vừa lên đến lầu, tiến ngay đến chiếc bàn kế gần cửa kéo ghế ngồi mạnh xuống.

Lão hành khất đập tay xuống bàn, đưa mắt nhìn tên tiểu nhị đang hầm hầm tiến theo sau, cười bảo :

- Tiểu nhị, mối hàng đã đến cửa, chớ có làm bộ nhăn nhó khó coi lắm, mau đem rượu thịt lên đây, không lẽ ngươi sợ chúng ta chết ngay không thu được tiền hay sao chớ?

Tên tiểu nhị nghe nói, sắc mặt liên tiếp biến đổi mấy lần, gượng cười đáp :

- Lão đại nhân nói vậy chứ tiểu nhân này đâu dám!

Lão hành khất ha hả cười :

- Vậy mới phải chứ, mau đem rượu thịt lên đây!

Tiểu nhị vâng dạ luôn miệng, đoạn quay lưng vội vàng xuống lầu. Chẳng mấy chốc, rượu thịt bưng lên ngổn ngang, phân ra dọn nơi bàn Văn Đồng và lão hành khất.

Lại thêm mấy tiếng “lốc cốc” khua động nơi cầu thang, ba người lại lên đến. Dẫn đầu là một lão già mặc áo bào trắng, theo sau là hai đại hán tướng mạo quái dị.

Cả ba tiến đến chiếc bàn đối diện với lão hành khất, kéo ghế điềm nhiên ngồi. Tiểu nhị không đợi bọn họ kêu, vội vã đem rượu thịt bày dọn đàng hoàng.

Lão già áo trắng bưng ly rượu lên nhìn qua, đoạn đưa lên miệng uống một hơi đến cạn, gật gù khen :

- Ngon thật!

Tên đại hán ngồi bên cạnh bỗng nói nhỏ :

- Sơn khê tửu điếm, lão ca nên cẩn thận đề phòng kẻo trong rượu có độc!

Lão già cười :

- Không sao, ngu huynh tự tin đôi mắt của ngu huynh lắm, đệ cứ yên lòng ăn uống no say đi!

Nói đoạn lại nâng ly uống ngon lành. Hai tên đại hán cũng theo đó uống cạn hai ly.

Một tên đang cầm đũa định gắp thịt, bỗng tên kia cản lại :

- Rượu tuy an toàn, song thịt biết có gì không?

Lão già nghe nói, đưa mắt nhìn kỹ vào mấy món ăn, lại hít vào hai hơi dài, ha hả cười bảo với hai tên đại hán :

- Lão đệ cứ yên tâm mà ăn đi!

Nói đoạn đưa đũa gắp lấy mấy miếng đưa vào miệng. Ba người thi nhau ăn uống ngon lành.

Bọn Văn Đồng thấy họ vạy, tuy sự nghi ngờ trong bụng đã tiêu tan, song vẫn chưa ai dám động đến rượu thịt.

Bỗng nghe trung niên thư sinh ngồi nơi bàn lão hành khất lắc đầu nói :

- Diệu thật! Diệu thật! Chánh là anh hùng cùng xem như nhau có khác, mỹa tửu đã không có độc vậy đây mời một ly!

Lời vừa dứt, ly rượu trước mặt trung niên thư sinh bỗng bay rụt lên, nhắm ngay về hướng lão già áo trắng đang ngồi.

Lão già nghe nói, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua trung niên thư sinh, thấy ly rượu bay đến, khẽ phất tay, một luồng tiềm lực cuồn cuộn đẩy ra. Chiếc ly rượu bay đến trước mặt ông xoay một vòng, bỗng vung cao ba thước và như hết thế, đột nhiên nghiêng qua một bên, rượu trong ly bắn tung ra ngoài.

Lão già áo trắng nhất thời không kịp đề phòng, nên bị rượu tưới ướt cả đầu lẫn mặt.

Trong lòng không khỏi giật mình, tung người nhảy ra khỏi chỗ cất giọng quát :

- Khá khen cho tên cùng toán kia không biết sống chết, phen này lão gia quyết cho ngươi một trận để ngươi biết lợi hại của lão gia!

Tay mặt phất ra, năm ngón tay như điện chớp chụp vào bả vai trung niên thư sinh.

Trung niên thư sinh vừa thấy năm ngón tay của đối phương kề đến mình, thình lình khẽ nhún cánh vai, thân người y nhiên không động đậy tí nào, song lạ thay năm ngón tay chỉ vồ giữa không.

Hai tên đại hán nãy giờ ngồi im, bỗng quát to một tiếng, cả hai phân nhau hai bên công thẳng đến người trung niên thư sinh.

Chỉ nghe một tiếng “đùng”, ly chén trên bàn nhào đổ tứ tung.

Trung niên thư sinh đã nhanh nhẹn lách qua chỗ ngồi khác, đột nhiên đưa đũa gắp hai miếng đùi gà vung mạnh với thân pháp linh diệu, điệu bộ đùa giỡn.

Bỗng nghe “lách tách” mấy tiếng, lão già áo trắng cùng với hai tên đại hán thối lui mấy bước, đồng thời bước tiếng “đùng! đùng! đùng!” tiếp theo, nền lầu ván lay động mạnh, ba thân người nối tiếp nhau ngã nằm không cựa quậy.

Lão già áo trắng miệng ngậm trám miếng đùi gà, hai đại hán mỗi người một trứng vịt mặn nhét chặt vào miệng.

Văn Đồng không khỏi thầm khen thân pháp linh diệu của trung niên thư sinh. Song chàng không hiểu sao thương thế của ba người ấy ngó qua thấy chẳng có gì mà lại nằm im không nhúch nhích được?

Trung niên thư sinh điềm nhiên đứng dậy, chỉ vào ba người đang nằm cười khẩy nói :

- Tưởng Bách Độc môn lợi hại lắm chứ, không ngờ nay mới biết bọn ngươi cũng chỉ là chiếc bóng thôi. Lão phu đem những vật ngươi định hại người trả lại cho ngươi đấy!

Lão hành khất cũng đứng dậy cười bảo với ba người đang nằm :

- Các ngươi chớ có sợ và cũng đừng làm bộ chết như vậy, biết dùng độc tất có thuốc giải, vậy ngươi tự một mình giải lấy, lão phu cam thất lễ vậy!

Nói đoạn cùng trung niên thư sinh chậm rãi bước xuống lầu.

Khương Trạch vội vàng đứng dậy bước nhanh đến trước gọi :

- Nhị vị xin dừng bước!

Lão hành khất nghe gọi liền ngoảnh đầu lại dòm, bỗng nhe răng cười bảo :

- Tưởng ai chứ sớm biết là anh thì chúng tôi khỏi phải nhọc công lo xa, giờ tôi và anh đều có việc cần, hôm khác sẽ gặp nhau vậy!

Và đột nhiên nghiêm sắc mặt :

- Rượu và thịu nơi bàn các anh đều đã bị bọn Bách Độc môn bỏ thuốc độc, đồ của chúng tôi cung bị như nhau, song không ngờ đối tượng hạ dodọc của bọn họ lại là anh, xem vậy hôm nay các anh chỉ còn cách hứng gió đỡ dạ mà thôi!

Nói đoạn, lại ha hả cười rồi vội vàng kéo tay trung niên thư sinh xuống lầu.

Khương Trạch lắc đầu, quay về bàn. Văn Đồng nóng nảy hỏi :

- Hai người ấy là ai vậy?

Khương Trạch đáp :

- Lão hành khất là Quản Hoành. Còn trung niên thư sinh danh gọi là Nhi Trọng.

Dịch Thành rất đỗi kinh ngạc, buột miệng hỏi :

- Có phải Khất Tiên và Nho Thánh trong Võ lâm Tam lão không?

Khương Trạch gật đầu :

- Chính họ, song đã ba mươi năm chẳng thấy họ xuất hiện trên chốn giang hồ, nay chẳng hiểu vì cớ gì mà cả hai lại đồng xuất hiện một lượt.

Văn Đồng nhíu mày :

- Thôi mặc họ, giờ rượu thịt đã bị đầu độc, tốt hơn chúng ta nên rời khỏi nơi đây cho rồi.

Nói đoạn đứng dậy dùng chân đá lật ngửa tên thuộc hạ Bách Độc môn lên :

- Các ngươi hành động như vậy cũng đáng tội chết. Song có giết bọn ngươi cũng chỉ nhớp tay thôi, ngươi hãy về báo với Lão quỷ ráng đợi đến sang năm, ta sẽ tìm đến hạch tội!

Dứt lời, bèn cùng với Khương Trạch, Dịch Thành mấy người rời khỏi Hạnh Gia trấn, nhắm Khuyển Ngưu sơn thẳng bước.

Mãi đến hoàng hôn, mọi người mới bắt đầu tiến sâu vào rừng. Phương Sóc đi trước dẫn đường, do con đường bí mật mà năm xưa Bạch Y Quái Tẩu đưa ông ta mà tiến thẳng vào cốc.

Bỗng thấy trước mặt xuất hiện mấy luồng khói xanh, thỉnh thoảng lại nghe “tích tách” yếu ớt.

Mọi người lấy làm lạ, dè dặt đề phòng, thi triển khinh công, phóng nhanh vào rừng.