Thiếp Vốn Hiền Lương

Chương 1: Ba năm




Tử Huyên liều mạng giãy giụa suy nghĩ làm cách nào làm cho dây thừng đang buộc chặt treo ở gáy nàng lỏng ra một chút, hy vọng có thể phát ra thanh âm gọi người vào phòng cứu nàng, thế nhưng căn bản là tay không dùng được lực, mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, dùng sức thế nào, cũng chỉ có thể cảm giác được dây thừng càng ngày càng thít chặt hơn, căn bản là vô phương giãy dụa.

Trong phòng không có lấy một người, là nàng đã đem mọi người đuổi ra ngoài. Trong mắt nàng xuất hiện nước mắt: hiện tại ai có thể tới cứu nàng, nàng hối hận, nàng không muốn chết.

Thế nhưng trong phòng vẫn im ắng như cũ không có ai, sức lực toàn thân nàng dần dần biến mất, trước mắt bóng tối cũng càng ngày càng lớn, cuối cùng thân thể treo ngược trên không trung không còn nhúc nhích nữa.

Ngay lúc Tử Huyên mất đi cảm giác đồng thời cửa phòng bị đẩy ra, sau đó truyền đến tiếng thét chói tai của tiểu nha đầu, lúc sau tràn vào trong phòng rất nhiều nha đầu, bà tử, mọi người ba chân bốn cẳng la to đem Tử Huyên hạ xuống. Cũng có người ở phát hiện Tử Huyên tự sát, liền lập tức chạy vội mà đi tìm Đinh gia thái phu nhân, còn có chạy đi tìm Đinh hầu gia để báo tin.

Hôm nay, là ngày mà Tử Huyên gả vào Đinh gia tròn ba năm.

****

Đinh đại hầu gia đang ở trong phòng của Phương Phỉ vẽ lông mày cho nàng.

Hắn vừa đưa cho Phương Phỉ một trâm cài chân trâu, Phương Phỉ muốn đeo cho hắn nhìn, bởi vì nàng vấn kiểu tóc không mấy thích hợp với trâm cài mới này, vì thế lại một lần nữa rửa mặt chải đầu.

Lông mày đã vẽ tốt được một bên, bên kia cũng vẽ hơn phân nửa; Đinh hầu gia vẽ rất tỉ mỉ, trên mặt Phương Phỉ phảng phất hơi thở nhẹ nhàng của hắn, làm cho cả khuôn mặt của nàng hồng lên, không chỉ là bởi vì xấu hổ mà nhiều hơn nữa là do nàng cảm nhận được hạnh phúc.

Cửa phòng đột nhiên bị dùng một lực mạnh đẩy ra, có một đại a đầu xinh đẹp, nước mắt dàn dụa trên mặt, hô lên: "Hầu gia, không xong, không xong! Cô nương của chúng ta nàng..."

Đinh hầu gia bởi vì cửa bị đột nhiên mở ra làm cho phân tâm, tay run lên làm cho lông mày đang vẽ dở của Phương Phỉ bị lệch một đường, ôn nhu trên mặt của Phương Phỉ bị phá vỡ; hắn có chút tức giận quay đầu lại: nha đầu kia hắn đương nhiên biết, là đại a đầu Lưu Ly bên người Chu Tử Huyên.

Phương Phỉ nhìn thấy Lưu Ly tiến vào, cũng nhìn thấy thần sắc trên mặt Lưu Ly, lại giả như không nhìn thấy trái lại lập tức ôm lấy người Đinh hầu gia: "Người nào? !" Thanh âm khiếp nhược, sắc mặt trắng bệch, hình như là bị người đột nhiên xông vào làm cho sợ không nhẹ, hoàn toàn không nhìn tới bộ dáng người vừa tới.

Đinh hầu gia nhìn thấy Phương Phỉ hoa dung thất sắc, càng sinh ra ba phần phiền não nói: "Ra, gõ cửa lại rồi đi vào nói." Thanh âm của hắn trầm thấp mang theo từ tính, nghe thấy trong tai liền phảng phất như có người cầm lông chim nhẹ phẩy qua, rất đặc biệt.

Lưu Ly nước mắt giàn giụa: "Hầu gia, cô nương của chúng ta..."

"Thì ra là Lưu Ly bên cạnh tỷ tỷ, hầu gia, người mau đi xem một chút..." Đinh hầu gia nhíu mày vẫn không nói gì, Phương Phỉ nhẹ nhàng né ra khỏi lồng ngực hắn, mở miệng cắt ngang lời Lưu Ly, nói: "Hầu gia, ngươi vẫn là cùng Lưu Ly đi đi, chớ để cho tỷ tỷ có chuyện xấu, ta lập tức dọn dẹp một chút cũng đi đến chỗ tỷ tỷ thỉnh an." Lời còn chưa nói hết trong mắt nàng đã ngân ngấn lệ.

Đinh hầu gia nghe xong lập tức liền nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng sinh ảo não quay đầu không nhìn Lưu Ly mở miệng nói: "Lưu Ly, mặc kệ có chuyện gì, ngươi hãy đi ra ngoài sau đó gõ cửa rồi hãy đi vào, nếu như là việc gấp ngươi bây giờ ra trái lại có thể nhanh hơn một chút nói lại chuyện này; quy củ chính là quy củ, bất cứ lúc nào cũng không thể không có; hiện tại, ra gõ cửa."

"Hầu gia, ngài hay là trước đi đi." Phương Phỉ nước mắt ở viền mắt lăn xuống, giả bộ chấn kinh, sau đó bộ dáng đáng thương nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì, Phương Phỉ thế nhưng không cáng đáng được."

Đinh hầu gia nghe xong Phương Phỉ nói, trong giây lát nghĩ đến món đó làm cho Phương Phỉ bị khổ, bị thương làm cho trong lòng càng ảo não, chỉ vào Lưu Ly phát tác nói: "Người tới, nàng không biết quy củ kéo nàng ra cho nàng học một ít."

Ra lệnh một tiếng nha đầu của Phương Phỉ liền tiến vào kéo Lưu Ly đi ra ngoài, còn mấy bước nữa là đi đến cửa.

Phương Phỉ bỗng nhiên gọi một nha đầu, nói: "Nghĩ đến tình cảm với tỷ tỷ bên kia, từ trước đến nay ta cùng Đại hầu gia đều biết, thân thể tỷ tỷ thường không được tốt, chẳng lẽ lại sinh bệnh sao? Nếu như tỷ tỷ bị bệnh, các ngươi hãy tới lấy một ít tổ yến đưa qua, để cho tỷ tỷ điều dưỡng cho tốt". Nàng lại nhẹ lời: "Tỷ tỷ sinh bệnh nặng hơn, hầu gia, ta nghĩ vẫn là mời đại phu đến bắt mạch thì hơn."

Nàng nói chưa dứt lời, thì làm cho sắc mặt Hầu gia càng thêm khó coi, quay đầu lại vỗ về mặt của nàng ôn nhu nói: "Ngươi vốn là như vậy..." Hắn nhẹ nhàng thở dài không có nói thêm gì nữa, có điểm bất đắc dĩ nhìn về phía mấy nha đầu nói: "Các ngươi đi gọi đại..." Kỳ thực hắn biết Chu Tử Huyên căn bản cũng không có bệnh, đều là muốn để cho hắn đến phòng nàng - chỉ cần hắn lưu luyến ở trong phòng Phương Phỉ, Chu Tử Huyên nhất định sẽ "Bị bệnh".

Lưu Ly vẫn giãy không thoát được nha đầu đang bịt miệng nàng, lúc này rốt cuộc tức giận há mồm cắn tay nha đầu đó, mới có thể hô lên lời nàng muốn nói, cũng cắt ngang lời Đinh hầu gia: "Chết , cô nương của chúng ta nàng treo cổ tự tử, chết! Đại phu tới cũng không cứu được." Nói xong nàng lớn tiếng khóc.

Thân thể Phương Phỉ run lên trên mặt buồn vui không rõ, vô ý thức tay bắt được y phục của Đinh hầu gia; mà nét mặt Đinh hầu gia lập tức thay đổi: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

" Cô nương của chúng ta chết, hầu gia." Lưu Ly phủ phục ở trên mặt đất khóc lại nói lại một lần nữa.

Đinh hầu gia nghe thấy Lưu Ly nói cảm giác máu toàn thân đều vọt tới não: "Nàng tự sát ? Nàng tự sát ? !" Hắn là không dám tin, từ không tin chuyển đến toàn thân đều tức giận - ai có thể nghĩ đến Chu Tử Huyên sẽ như vậy quyết định tự tử, cho dù chết cũng không buông tha hắn cùng Đinh gia sao.

Chu Tử Huyên này vừa chết, Đinh gia coi như là xong; nếu như mà không tốt, nói không chừng toàn bộ Đinh gia đều phải chôn cùng nàng; Đinh hầu gia không còn có tâm tư vẽ lông mày, cũng bất chấp liếc nhìn Phương Phỉ một cái, giãy khỏi tay Phương Phỉ đang nắm áo y hướng bên ngoài chạy đi.

Đinh gia trên dưới một mảnh đại loạn.

Lúc Đinh hầu gia chạy tới trong phòng Tử Huyên, Đinh thái phu nhân đã ở đó; nhìn thấy Đinh hầu gia nàng quát: "Ngươi thế nào giờ mới đến?" Phải biết rằng, Chu Tử Huyên khi còn sống có thể đem nàng coi không ra cái gì, thế nhưng hiện tại một khi nàng chết đi thì việc liền lớn: triều đình nhất định sẽ truy cứu việc này .

Bởi vì kinh hãi với tin Tử Huyên bỗng nhiên chết đi, hơn nữa nóng ruột, Đinh thái phu nhân so với bình thường còn muốn nghiêm khắc hơn ba phần, làm cho hiếu tử - Đinh hầu gia - đang tức giận cũng không dám phát tác khom người nhận sai, một câu biện bạch cũng không dám nói.

Lúc này đi theo ở phía sau Đinh hầu gia, Phương Phỉ liền tiến lên đỡ lấy Đinh thái phu nhân, ôn nhu nói: "Mẫu thân, là Lưu Ly nha đầu kia thương tiếc tỷ tỷ, trong lúc nhất thời cũng không nói gì rõ ràng mới để cho chúng ta đến chậm." Nàng nhẹ nhàng nói câu đầu tiên là thay Đinh hầu gia giải vây.

Đinh thái phu nhân từ trước đến nay thích Phương Phỉ xử sự nhu hòa, cũng không muốn ngay trước mặt hạ nhân cùng thiếp thất của nhi tử mà răn dạy hắn, vừa rồi là nàng quá mức lo lắng mà lỡ lời; nương theo lời Phương Phỉ làm cho người ta đem Lưu Ly đánh ngũ hèo mà bỏ qua Đinh hầu gia, xoay người phân phó mọi người thay y phục cho Tử Huyên.

Người Đinh gia vây quanh ở trước giường của Tử Huyên có gọi, có thở dài, có bồi tội, lại cũng không có nhìn kỹ một chút thân thể đang cứng còng của Tử Huyên, chỉ lo ấn Đinh thái phu nhân nói thay đổi "Áo liệm" cho nàng.

Lúc này Tử Huyên đột nhiên có tri giác, nàng là bị thanh âm quát tháo của Đinh thái phu nhân làm cho giật mình tỉnh lại, chỉ là toàn thân trên dưới đều không có chút khí lực nào, liền mở mắt ra cũng làm không được, bên tai nghe thấy rất nhiều người vây quanh chính mình, lại là khóc lại là gọi, miệng cũng mở không ra không phát ra được thanh âm nào, mà thân thể của nàng bị người bài bố .

Tử Huyên cảm giác thấy cổ quái: nàng không phải ở trên đường bị hòn đá nhỏ làm vấp, mắt thấy sắp ngã sấp xuống sao? Thế nào hiện tại toàn thân đều không nhúc nhích được, mà bên người lại là những người nào đâu?

*****