Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 55: Phiên ngoại : tứ hôn (hạ)




Ngày thứ ba, hôn lễ của Vương gia cùng tiểu thị vệ chính thức cử hành, quan viên lớn nhỏ trong triều  đều tiến đến chúc mừng. Vương gia một  thân  hỉ bào đỏ thẫm, đứng ở đại sảnh  đón khách, khuôn mặt ngàn năm băng sơn hôm nay hóa thành  xuân thủy, khiến cho nhất bang quan viên bị kinh sợ khủng khiếp , không nghĩ tới Vương gia còn có loại vẻ mặt này mà. Nhìn bọn quan viên đối với khuôn mặt tươi cười của  Vương gia  ngẩn người , Lưu Xuân  ở phía sau  Vương gia cười trộm biểu tình phong phú của Vương Gia mà  bọn họ chưa thấy qua  còn nhiều lắm   , nhưng tất cả đều để cho Lâm thị vệ nhìn.



Hi xuân viên, Nhược Hàn đang chăm chú không ngừng nhìn  hỉ phục của Lâm Thanh Vân,ánh mắt sáng long lanh  tràn đầy đương đương  hâm mộ. Từ trước đến nay cùng Nhược Hàn như hình với bóng  Thập  Vương gia không khỏi có chút ăn dấm chua , Nhược Hàn làm gì chứ như vậy chuyên chú  nhìn Lâm Thanh Vân a. Lâm Thanh Vân kiểu gì thì  cũng muốn gả cho tứ ca .



Thập Vương gia  giữ chặt tay Nhược Hàn  , ở bên tai  Nhược Hàn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang  hâm mộ sao? Nếu không hôm nào ta cũng làm một  bộ hỉ phục cho ngươi mặc ?”



Nhược Hàn con ngươi trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng: “Ta mới không hiếm lạ  hỉ phục của ngươi  mà!” Thập Vương gia  giảo hoạt cười, tiếp tục ở bên tai Nhược Hàn nói: “Mặc vào hỉ phục là có thể gả cho ta, ngươi nói ngươi còn không hiếm lạ.”



Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn  trắng nõn của Nhược Hàn bỗng chốc thành một đóa đỏ thẫm hoa, lại vụng trộm liếc mắt nhìn hỉ phục  đỏ thẫm, giống như nghĩ tới bộ dáng lúc nó  mặc ở trên người  mình , mặt càng đỏ hơn. Thập Vương gia  đắc ý  cười cười, mới chỉ  nói liền đem Hàn nhi xấu hổ thành như vậy, nếu thực lộng bộ hỉ phục cho hắn mặc, không biết tiểu tử kia hội biến thành bộ dáng gì nữa? Ngẫm lại thật sự là hảo chờ mong  nha.



Giờ lành đã đến, ở trong phòng lì lợm nửa ngày ngượng ngùng xuất môn ,  Thanh Vân vẫn là bị Đồng Quế  tống ra cửa. Cũng may hỉ phục mặc trên người chính mình vẫn đang là kiểu nam , cũng không cần phải  mang hồng khăn voan. Nếu thực để  cho chính mình giống tân nương tử đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, còn muốn phủ them  cái hồng khăn voan đi ra lập gia đình, chính mình còn không bằng giả chết quên đi.



Ngồi trên cỗ kiệu ở vương phủ chảy một vòng, cũng không biết đi tới nơi nào . Cỗ kiệu dừng lại, một trận  tiếng bước chân quen thuộc  qua đi, một bàn tay thân  tiến vào. Thanh Vân đưa tay đệ thượng, lập tức đã bị nắm chặt kéo ra ,độ ấm quen thuộc ấm áp vây quanh  chính mình, kinh hoảng lúc ban đầu bân giờ  cũng không nhận thấy nữa .Tron phút chốc nhận ra , lát nữa chính mình sẽ danh chính ngôn thuận  trở thành bạn đời của Vương gia.



Vương gia dẫn hắn vào đại sảnh, chung quanh đứng đầy quan viên hắn không biết  , thấy hắn đi ra đều phát ra thanh âm sợ hãi, không nghĩ tới làm cho đường đường Lộc thân vương ái mộ  nam nhân, nhưng lại là một vị dung mạo không sâu sắc. Vốn tưởng rằng cho dù không phải trời sinh vưu vật, ít nhất cũng phải thiên kiều bá mị a .



Những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu  làm cho Thanh Vân nhịn không được khẩn trương lên, cùng bàn tay đang nắm tay  Vương gia cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Vương gia phát hiện  Thanh Vân  khác thường, an ủi cầm lấy tay Thanh Vân  , tấm mắt lạnh như băng ở đại sảnh quét một vòng, rất nhanh, liền đem những ánh mắt tò mò  đè ép đi xuống.



Ở trong thanh âm to dõng dạc của quản gia , Thanh Vân tựa như con rối gỗ ,  một câu chỉ lệnh một động tác, hoàn thành  tam bái  .



Nhìn đến Vương Gia cao cao tại thượng vẻ mặt tự nhiên  quỳ gối trước mặt mình, cha Thanh Vân trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ban đầu nghe người ta nói nữ nhân hoàng tộc, lão nhân của Phò mã gia  còn phải cấp công chúa quỳ xuống. Vốn tưởng rằng chính mình cũng phải quỳ xuống , không nghĩ tới  Vương gia lại dắt Thanh Vân quỳ gối  trước mặt mình ,  chỉ cbiểu hiện này của Vương gia  thôi cũng đã đủ để nghĩ đến Vương gia về sau nhất định sẽ  đối xử tử tế Thanh Vân .



Sau khi đưa vào động phòng , trong chốc lát hai người lại đi ra . Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người , Vương gia giải thích: “Vân nhi cũng không phải nữ nhân, không tất yếu phải giống  nữ tử thành thân ở trong phòng khổ chờ.” Lúc đó mọi người thế mới biết Lộc thân vương rốt cuộc có bao nhiêu  sủng ái tân hôn “Thê tử ” của mình , thế nhưng  luyến tiếc lưu hắn ở tân phòng  khổ chờ.



Vương gia dắt Thanh Vân còn đang ngượng ngùng , vẻ mặt tự nhiên  nhận  đủ loại quan lại  nâng cốc chúc mừng, khuôn mặt ngày xưa lạnh như băng  bây giờ  cũng mang  thỏa mãn  ý cười. Vương gia mới vừa uống xong một chén rượu, đột nhiên nghe được một thanh âm sắc nhọn hô: “Hoàng Thượng giá lâm!”



Lập tức, đủ loại quan lại lập chén rượu, sửa sang lại dung nhan, lúc nhìn đến  phiến minh hoàng kia thì  nhất tề  quỳ xuống, hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế .”



Hoàng Thượng làm cho chúng thần đứng lên, cha mẹ Thanh Vân vội vàng rời khỏi  chủ vị, nhường chỗ cho Hoàng Thượng ngồi. Hoàng Thượng nhìn đều hai người đều là một thân hồng y , cười ha hả nói: “Tứ ca,ngươi không lên tiếng mời nhưng ta cứ tới đây , sẽ không khiến cho các ngươi thêm phiền toái đi?”



“Như thế nào có thể a ? Hoàng Thượng ngươi tới  vừa lúc. Ta chính có một việc cần ngươi cùng chúng vị đại nhân làm chứng.”



“Nga? Là chuyện gì?” Hoàng Thượng cảm thấy hứng thú hỏi.



Vương gia thần bí  nở nụ cười, lôi kéo Thanh Vân tiêu sái  hướng mọi người nói: “Ta Nam Cung Lộc hôm nay ở  trước mặtthiên tử cùng các vị đại thần thề, sau khi cùng Vân nhi thành thân, ta kiếp nầy chỉ sủng ái hắn một người, tuyệt không tái nạp thiếp, nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống!” Nói xong. Cũng không quản triều thần có bao nhiêu sao kinh ngạc, Vương gia khiêu khích  hướng tới cha Thanh Vân nhìn thoáng qua, kia ý tứ hình như là nói: như vậy ngài lão nhân gia khả vừa long rồi chứ .



Hoàng Thượng có chút đau đầu  lấy tay xoa xoa thái dương , quả nhiên gần đây đều không có chuyện gì tốt. Các vị đại thần lại vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới Vương gia vì  một tiểu thị vệ, ngay cả con nối dòng cũng có thể  từ bỏ. Thanh Vân còn lại là vẻ mặt kích động  nhìn Vương gia, hắn đúng là đã từng nói  với mình kiếp nầy sẽ không nạp thiếp, chính mình cũng chỉ nghĩ là  hắn chỉ là nói mà thôi, cho dù về sau hắn thật sự nạp thiếp, chính mình cũng sẽ không nói cái gì. Khả không nghĩ tới hắn thế nhưng làm trò trước mặt Hoàng Thượng cùng đủ loại quan lại  thề kiếp nầy không nạp thiếp, như thế này thật khiến  cho chính mình bị rung động mãnh liệt . Con người vĩ đại  này, về sau thật sự cũng chỉ có chính mình, cũng hoàn toàn thuộc về chính mình  .



Nước mắt bất tri bất giác thấp  hốc mắt, Vương gia  là người đầu tiên liền chú ý tới , không e dè  ở khóe  mắt thấp lạc của  Thanh Vân  khẽ đặt một chiếc  hôn, thanh âm ôn nhu xuyên thấu màng tai chạm khẽ vào  tâm linh: “Vân nhi, ta hứa ngươi cả đời, tuyệt không đổi ý.”



Ngày tốt cảnh đẹp, động phòng hoa chúc.



Tẩm lâu Vương gia hôm nay  biến thành  hỉ phòng, Thanh Vân từ hôm nay trở đi rời khỏi  hi xuân viên, chính thức trở thành chủ mẫu của Lộc thân vương phủ.



Đỏ thẫm hoa chúc, Thanh Vân mặt đỏ  giơ lên chén rượu, cánh tay cùng Vương gia  giao nhau , uống hết chén rượu giao bôi đầy ý nghĩa . Vừa buông chén rượu, Vương gia liền nóng vội  ôm lấy Thanh Vân, bạc thần bắt được đôi môi đỏ mọng, kéo thân mình có chút xụi lơ của  Thanh Vân hướng tân giường đi đến. Aó gối cùng chăn nệm đỏ thẫm trên mặt có thêu  uyên ương hí thủy , đây là thành quả do  Thanh Vân nương cùng Đồng Quế mất hết ba ngày  để làm , bên trong thẩm thấu  mẫu thân thật sâu  chúc phúc.



Cởi ra từng tầng từng tầng  quần áo, hai người rốt cục lỏa trình bên nhau . Liên tục vài ngày không có thân thiết quá  người yêu . bây giờ giống như nhiệt hỏa đốt ngươi , hận không thể đem chính mình  nhiệt tình toàn bộ nhiên tẫn.



Giao triền chính là thân thể, phát ra chính là rên rỉ, tích lạc chính là mồ hôi, phóng thích chính là tình cảm mãnh liệt… Hai cái nam nhân  yêu nhau tại đêm động phòng hoa chúc của chính mình  chính đại quang minh yêu thương  đối phương, giống như đối phương là mĩ thực tối ngon nhất trên đời , như thế nào ăn  cũng ăn không đủ; là trên đời tối thượng thừa  bảo thạch, như thế nào sờ cũng sờ không đủ; là trên đời xinh đẹp nhất  phong cảnh, như thế nào xem cũng xem không đủ…



Đêm dần dần qua đi, ở phía chân trời gợn lên một đoàn hồng sắc nhợt nhạt , thanh âm trong tân phòng mới chậm rãi đình chỉ. Một tia như có như không  nỉ non mơ hồ truyền đến:

“Vân nhi, ta yêu ngươi!”



“Lộc, ta cũng yêu ngươi!”