Thiếp Thân Đặc Công

Chương 87: Tôi không có rình xem tắm




Cầu thang vang lên tiếng chân của Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên vừa có ý định kiếm một chổ để nấp, nhưng nghĩ lại, chính mình không có làm sai cái gì, vì cái gì phải trốn.
Một khi đã trốn thì chứng minh chính mình có tật giật mình, như vậy vốn không có làm chuyện gì cũng bị người khác hiểu lầm.
Hắn một mảnh hảo tâm, nghĩ đến Tiêu Di đã xảy ra chuyện gì mới cố ý chạy lên, trong lúc vô ý lại gặp được cảnh mê người, đương nhiên không thể trách hắn, hắn cũng không phải cố ý chạy lên, huống hồ, hắn đâu biết rằng Tiêu Di thích tắm trần truồng đâu!
Trần truồng? Tuy rằng trong phòng tắm Tiêu Di biết Phương Dật Thiên nghĩ như vậy nên trong lòng tức giận đến chết nhưng mà cũng vì nàng nhất thời sơ sẩy quên lấy quần áo do vậy mới có cảnh xấu hổ này…
Mà lúc này, vẻ mặt Lâm Thiên Tuyết đang rất sốt ruột vừa chạy lên thì liền thấy cảnh Phương Dật Thiên đang đứng ở ngoài cửa phòng tắm, hơn nữa người này còn quay đầu nhìn nàng cười ngây ngô.
Trong một khắc, ngực của Lâm Thiên Tuyết phập phồng không ngừng, cực kỳ giận dữ, thứ nhất Phương Dật Thiên không tuân theo 3 quy định lúc đầu của nàng, thứ hai nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên lúc này rõ ràng chính là ở cửa phòng tắm đang rình xem Tiêu Di tắm rửa!
- Anh....Anh hỗn đản, lưu manh, sắc lang, anh dám chạy lên lầu nhìn lén Tiêu Di tắm rửa!!" Lâm Thiên Tuyết nhất thời chẳng phân biệt được đen trắng mắng to.
- Lâm tiểu thư....! Phương Dật Thiên đang chuẩn bị giải thích một chút, dù sao, đây chính là sự tình quan trọng liên quan đến nhân phẩm của hắn.
- Anh rất đáng giận, chẳng lẽ anh đã quên tôi với anh đã giao ước 3 điều hay sao? Anh quả thực là không có thuốc nào cứu được…hỗn đản, anh biết rõ Tiêu Di tắm rửa trong đó, sau đó anh liền......
Lâm Thiên Tuyết vừa mắng vừa thở phì phì hướng về phía Phương Dật Thiên đi tới, lúc này, Phương Dật Thiên nổi giận quát:
- Lâm Thiên Tuyết !!!
Phương Dật Thiên nhịn không được hét lên, âm thanh to lớn nhất thời đem Lâm Thiên Tuyết hù dọa, nàng sửng sờ, kinh ngạc nhìn hắn, lúc sau, trong lòng Lâm Thiên Tuyết càng thêm tức giận nghĩ "Hỗn đản này rõ ràng dụng tâm bất lương thế nhưng còn gầm lên to như thế? Làm như vậy có hợp tình hợp lý không?"
- Lâm tiểu thư, cô trước khi chỉ trích lung tung một người có thể hay không trước hết hãy tra ra sự tình rồi hãy mắng? Cô không phân rõ tốt xấu như thế làm tôi thực hoài nghi cô là cái loại này "
Ngực to vô......"
Phương Dật Thiên cảm thấy từ "
Ngực to vô não" không thể dùng trên người Lâm Thiên Tuyết liền chuyển ý khác, nói:
- Tôi nghe được tiếng Tiêu Di gọi mới đi lên, tôi không có tới đây đê rình xem, hiểu chưa?
- Lúc ấy cô ở hậu viện gọi điện thoại, tôi nghe được tiếng Tiêu Di kêu cô, nhưng cô gọi điện thoại không có nghe thấy nên tôi nghĩ đến Tiêu Di ở trong phòng tắm gặp cái gì bất trắc mới quên mình chạy lên, cô thật sự cho ta là cái loại nam nhân bị t*ng trùng lên não hả?
Phương Dật Thiên lớn tiếng nói.
Lâm Thiên Tuyết ngây ngẩn cả người, cặp mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhịn không được hỏi:
- Anh, anh nói thật chứ?
- Đương nhiên là thật, không tin thì cô có thể hỏi Tiêu Di. Thử nghĩ, Tiêu Di gọi, tôi lại không biết Tiêu Di ở trên đã xảy ra cái tình huống gì, cô nói tôi có thể bởi vì 3 cái quy ước của cô mà không đi xem Tiêu Di gọi gì sao? Vạn nhất Tiêu Di ở trong phòng tắm gặp phải cái gì bất trắc thì sao hả?
Phương Dật Thiên càng nói lại càng hợp lý hợp tình, ra vẻ hắn là một người có đạo đức cao thượng.
Lâm Thiên Tuyết tức giận chưa tiêu, hai mắt nhìn Phương Dật Thiên, đảo mắt nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt cửa, hỏi:
- Dì Tiêu Di, hắn, hắn nói sự thật phải không?
Trong Phòng tắm Tiêu Di thoáng trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng nói:
- Đúng vậy, Tiểu Tuyết, vừa rồi dì thật là kêu cháu, dì nghĩ cháu đang ở lầu hai nhưng khi kêu vài tiếng mà không nghe cháu trả lời, sau đó Phương Dật Thiên hắn...... Hắn chạy lên đây.
- Vâng, vừa rồi cháu bận nghe điện thoại, dì kêu cháu là có chuyện gì không? Lâm Thiên Tuyết vội vàng hỏi.
- À, là như thế này, khi dì vào tắm rửa mà quên lấy quần áo, mà trong phòng tắm lại không có khăn tắm khô ráo, dì định kêu cô giúp tôi lấy một bộ quần áo. Kỳ thật...... Phương Dật Thiên hắn chạy lên cũng là hảo tâm.
Tiêu Di nói, nàng cũng không có kể vừa rồi nàng gặp được Phương Dật Thiên trong hoàn cảnh xấu hổ đó, dù sao việc này cũng không phải là chuyện nên nói.
Phương Dật Thiên cũng không có nghĩ đến, Tiêu Di lại hào phóng thay hắn nói chuyện như thế, hiện tại hồi tưởng lại buổi chiều ở bể bơi, hắn có động tay chân với Tiêu Di, hơn nữa vừa mới gặp cảnh xấu hổ đó, đáng ra trong lòng Tiêu Di hẳn là đối với hắn tức giận mới đúng, đằng này lại không thể tưởng tượng được lúc này Tiêu Di lại chủ động giải thích giùm hắn, chứng minh hắn trong sạch.
Lúc này, Lâm Thiên Tuyết cũng biết nàng vừa rồi hiểu lầm Phương Dật Thiên, lại càng biết không nên không phân tốt xấu mắng Phương Dật Thiên, vì thế nàng ngượng ngùng cười cười, nhìn về phía Phương Dật Thiên nói:
- Phương, Phương Dật Thiên, vừa rồi tôi hiểu lầm anh, nói chuyện không đúng, thực xin lỗi anh…!
Nhìn Lâm Thiên Tuyết vì ngượng ngùng mà lộ ra khuôn mặt thẹn thùng, Phương Dật Thiên đột nhiên phát giác cô gái nhỏ giờ phút này đúng là thực động lòng người, vốn có nhan sắc xinh đẹp lại thêm vẻ thẹn thùng, nhìn càng thấy đẹp.
"Khụ khụ......" Hắn ho khan hai tiếng, hào phóng cười cười, nói:
- Việc này cũng không trách Lâm Tiểu thư được, dù sao tình huống này thật là rất dễ sinh ra hiểu lầm.
- Ách...... Tiêu Di ở bên trong còn không có quần áo để mặc đâu, cô nên......
Phương Dật Thiên thốt ra lời này liền thấy hối hận vô cùng, thử nghĩ, hắn như thế nào biết bên trong Tiêu Di không có quần áo mặc? Chẳng lẽ là tận mắt thấy?
Hắn vội vàng nhìn nhìn sắc mặt Lâm Thiên Tuyết, phát giác không có gì dị thường mới yên tâm, tiếp tục nói:
- Cô nên đưa cho dì Tiêu Di một bộ quần áo đi, tôi trước hết đi xuống dưới.
Lâm Thiên Tuyết gật gật đầu, Phương Dật Thiên liền đi nhanh đi xuống lầu, nhìn bóng dáng Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết không khỏi thầm nghĩ: "Xem ra chính mình thật đúng là nghĩ oan uổng cho hắn , mình có phải hay không rất lỗ mãng? Có lẽ về sau không nên dùng cái loại suy nghĩ này đối với hắn nữa!