Thiếp Khuynh Thành

Chương 204




Mộ Dung Ca thấy người vừa đến, mi mày khẽ nhếch lên, không ngờ nàng ta vẫn còn lo lắng.

Ánh mắt Triệu Tử Tận lạnh lẽo như băng tuyết, vô tình cả giận mím chặt môi nói: “Tới đây làm gì?”

Nguyên Ngư nhận được ánh mắt lạnh lùng vô tình của Triệu Tử Tận, người khẽ run lên, lòng có chút hoảng loạn, song nàng vẫn che giấu vô cùng tốt, đại lượng rộng rãi cười đáp: “Thiếp nghĩ chắc hôm nay Mộ Dung Trắc phi sẽ rời kinh đô nên đặc biệt đuổi đến đây để khuyên bảo. Dù gì hoàng thượng cũng thật lòng mong muốn Mộ Dung Trắc phi ở lại mà.”

“Tề quốc hoàng hậu cả nghĩ rồi.” Mộ Dung Ca lạnh nhạt đáp. Nguyên Ngư đến đây có mục đích gì nàng hoàn toàn biết rõ. Chỉ là khi đối mặt với sự giao phong của Triệu Tử Tận và Nguyên Ngư, nàng không đủ nhẫn nại lắm. Huống chi, bây giờ hai người họ đã không còn quan hệ gì với nàng. Hiện tại nàng chỉ muốn mang Lưu Vân đi, song vẻ mặt lúc này của Triệu Tử Tận cho thấy, muốn dắt được Lưu Vân rời khỏi Tề quốc cũng là điều không dễ.

Nguyên Ngư né tránh ánh mắt sắc bén của Triệu Tử Tận, nhìn sang Mộ Dung Ca. Thực ra từ lần đầu gặp nhau ở Lương quốc, nàng đã không thích Mộ Dung Ca, đơn giản là khi đó nàng đố kị vì sao Mộ Dung Ca có thể dễ dàng khiến Triệu Tử Tận mất đi lý trí, thậm chí còn ỷ lại và tín nhiệm một cách vô điều kiện. Bây giờ, nàng lại sợ, sợ rằng hậu vị cũng sẽ vì sự tồn tại của Mộ Dung Ca mà tan biến theo mây gió. Cho nàng, dù biết rõ đến đây sẽ càng khiến Triệu Tử Tận chán ghét, nhưng còn hơn là không tới.

“Mộ Dung Trắc phi thật sự không định ở lại Tề quốc thêm hai ngày sao?” Nguyên Ngư đã biết còn cố ý hỏi. Giờ khắc này, nàng chỉ ước gì Mộ Dung Ca lập tức biến mất cho khuất mắt mình.

Đáy mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, cười nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay ta sẽ rời đi.” Điều đầu tiên là nàng phải thuận lợi cứu được Lưu Vân đã. Thực ra, vào hôm ấy, sau khi Triệu Tử Tận và Nguyên Ngư đến thăm nàng rồi rời đi, có một cung nữ đến giao cho nàng một phong thơ.

Lá thư này do chính tay Triệu Tử Duy viết. Trong thư thỉnh cầu nàng cứu Lưu Vân.

Cho dù không có Triệu Tử Duy khẩn cầu nàng cũng sẽ cứu Lưu vân, cũng không phải vì quyền lợi gì, chỉ bằng tình bằng hữu giữa nàng và Lưu Vân, còn có phần tình của Bích Nhu nữa.

Nguyên Ngư hơi nhăn mày lại, ‘nếu không có gì ngoài ý muốn’?

Triệu Tử Tận nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lại nhìn thái độ quyết tuyệt của Mộ Dung Ca, từ đáy lòng trồi dậy cảm giác sợ hãi, đáy mắt dao động liên tục như từng đợt sóng giữa biển lớn, hắn gầm thẳng một tiếng với Nguyên Ngư: “Cút!”

Cả người Nguyên Ngư run lên, phản xạ tự nhiên lùi về sau một bước lớn, sắc mặt tái nhợt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Triệu Tử Tận, trong lòng kịch liệt quặn đau, nhưng nàng vẫn thản nhiên tươi cười, dường như chưa từng nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Triệu Tử Tận, thái độ dịu mềm nói: “Hoàng thượng hôm nay không khỏe ư? Sao lại nóng nảy như vậy? Thiếp chỉ là lo lắng cho hoàng thượng và Mộ Dung Trắc phi thôi chứ không phải nghe lời nói bóng gió từ ai khác.” Ngay sau đó, nàng trưng một bộ dáng chật vật nhìn sang Mộ Dung Ca, cười nói: “Có lẽ lời nói của bản cung có chỗ nào đó không xuôi tai, mong Mộ Dung Trắc phi chớ để bụng. Nếu Mộ Dung Trắc phi và hoàng thượng còn việc riêng cần nói, bản cung sớm rời đi là được.”

Đám cung nữ và thị vệ đồng hành với Nguyên Ngư, nghe thấy Nguyên Ngư cố nén nỗi lòng mà mỉm cười nói chuyện với Mộ Dung Ca và Triệu Tử Tận, ai nấy đều cúi thấp đầu, âm thầm bất bình thay cho nàng.

Thì ra hoàng thượng có tình ý với Mộ Dung Trắc phi của Hạ quốc! Sao Mộ Dung Trắc phi này không biết giữ nữ tắc? Rõ ràng lớn tuổi hơn hoàng thượng không ít, thậm chí đã là vợ người ta mà không biết xấu hổ, còn dám đến rù quyến hoàng thượng!

Ánh mắt mọi người trở nên dò xét khiến Mộ Dung Ca không thể không cười lạnh nhìn Nguyên Ngư. Nếu Nguyên Ngư đã cố ý truy cứu không tha, ý đồ phá hỏng thanh danh thì nàng cần gì phải nhượng bộ nữa, trực tiếp hướng thẳng gương mặt không biết là cười thật hay giả vờ, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của Tề quốc hoàng hậu quả nhiên không tồi! Cố ý phá hủy thanh danh của ta thì ngươi được lợi gì?”

Nguyên Ngư muốn đẩy nàng vào thế bị Nguyên Kỳ vứt bỏ? Hay là nữ tử lăng nhăng không giữ phụ đức? Hoặc muốn khiến nàng bị tiếng trào phúng chửi rủa của mọi người, hoảng hốt mà rời đi? Hoặc giả muốn khiến Triệu Tử Tận ngại dị luận mà giữ khoảng cách với nàng? Nguyên Ngư à Nguyên Ngư, ngươi quá biết tính kế rồi!

Lại nói thêm: “Tề quốc hoàng hậu nhất định sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm hôm nay!’ Vô luận những lời nay có truyền ra ngoài không vẫn sẽ bị những cái lỗ tai ‘có dụng ý’ nghe được. Chiêu này của Nguyên Ngư quả nhiên rất hiểm, muốn đuổi cùng giết tận nàng! Cả một con đường lui cũng không chừa cho nàng! Hừ! Được lắm.

Nguyên Ngư nắm chặt khăn gấm, vẫn tươi tười nhìn Mộ Dung Ca như không biết gì, “Mộ Dung Trắc phi đang nói gì vậy? Bản cung chỉ thật tình thật ý nói ra chân tướng sự việc thôi.” Đúng, nàng muốn phá hủy thanh danh của Mộ Dung Ca, làm cho Triệu Tử Tận vì e ngại miệng lưỡi thiên hạ sẽ không dám có hành xử đặc biệt với Mộ Dung Ca, đồng thời cũng muốn làm cho Mộ Dung Ca bị Nguyên Kỳ ghẻ lạnh. Có lẽ nghĩa cử này hơi độc ác, nhưng để bảo vệ bản thân nàng chỉ có thể làm như vậy.

Triệu Tử Tận trầm mặc, nguyên bản hắn rất muốn quát mắng hành vi đồi bại của Nguyên Ngư, đột nhiên trong lòng lại có một ý tưởng, ý tưởng này cảnh tỉnh hắn cứ như vậy cũng rất tốt! Nếu nàng bị Nguyên Kỳ vứt bỏ thì hắn sẽ có biện pháp khiến nàng danh chính ngôn thuận theo bên người mình. Hắn cúi đầu trầm mặc trong suy tưởng của chính mình.

Mộ Dung Ca nhìn lướt qua Triệu Tử Tận vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, lại nhìn sang Nguyên Ngư đeo vẻ mặt dối trá cực điểm, hừ lạnh một tiếng, “Đúng ngây thơ! Rõ Ngu xuẩn!”

Nguyên Ngư và Triệu Tử Tận cùng nhìn Mộ Dung Ca, không hiểu hàm ý trong câu nói này.

"Tề quốc hoàng hậu cho rằng chỉ dựa vào lời nói từ một phía của ngươi là có thể phá hoại thanh danh của ta? Không biết là do ngươi ngu xuẩn hay tự nhận là ta quá dễ bị ức hiếp? Tề quốc hoàng thượng, ngươi để cho Tề quốc hoàng hậu tùy ý khẩu xuất cuồng ngôn, vô tình buông lời xằng bậy hất bát nước bẩn vào ta mà không ngăn lại là có tư tâm gì? Có ý muốn xem Hạ quốc là địch? Hay muốn đối địch với Hạ quốc thái tử đây? Người trong thiên hạ này đều biết, Mộ Dung Ca ta… người duy nhất được Hạ quốc thái tử yêu thương, mà các người… chỉ nói một câu muốn định ta thành dạng nữ tử lang thang, hồng hạnh vượt rào, lòng dạ các người có thể xấu xa hơn vậy sao? Quả thật cho rằng Mộ Dung Ca này rất dễ bị xem thường sao?”

Mộ Dung Ca bước lên trước vài bước cách xa hai người một khoảng mới quay đầu lạnh lùng nhìn hai kẻ đang ôm một bụng tâm tư, nói tiếp: “Xung quanh còn có ám vệ của Hạ quốc thái tử phái tới bảo vệ ta, những lời nói khi nãy của các người đều được bọn họ nghe thấy. Thiết nghĩ các ngươi cũng biết, chỉ cần ta hành xử như Tề quốc hoàng hậu, đi làm bộ làm tịch, quệt quệt vài giọt nước mắt, tuyệt thực ít hôm liền đủ để Hạ quốc thái tử phải đến vấn tội Tề quốc hoàng thượng và hoàng hậu hai người! Mặc dù cử chỉ này khá là bỉ ổi vô sĩ nhưng lại rất thích hợp để ăn miếng trả miếng, gãi đúng tuyến hạch đúng tội các người đấy?”

Nghe vậy, Nguyên Ngư còn muốn xảo biện thêm liền bị Mộ Dung Ca chặn họng, “Đừng nói thêm gì với ta nữa! Đừng dùng những thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với ta, làm cho quá cũng chỉ là ‘múa rìu qua mắt thợ’! Nên biết, những thủ đoạn bỉ ổi, dơ bẩn, không thể tưởng tượng được ta cũng biết dùng! Đừng nên bức ép người quá đáng!” Quay đầu nhìn lại, cách hoàng lăng khá xa Triệu Tử Duy vẫn đang ngủ yên trong đó. Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với đám người Triệu Tử Tận và Nguyên Ngư ở đây, quấy nhiễu giấc ngủ ngàn thu của hắn!

Nữ tử trước mặt có phải là người mà nàng gặp mỗi ngày, dịu dàng hiền lành? Khí thế bức người của bậc cao cao tại thượng này nếu không phải sớm quen biết, nhất định sẽ cho rằng nữ tử này là người lạ.

Triệu Tử Tận quan sát nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca, lúc nàng biện bạch trắng đen quay ngược lại uy hiếp bọn họ, dường như đã trở thành một con người khác, càng nhìn càng chói mắt. Thậm chí ánh mắt nàng cũng không hề dao động, nếu có chỉ là sự lạnh lùng hiện rõ.

“Ngươi…” Nguyên Ngư nghẹn lời. Nàng còn cho rằng Mộ Dung Ca vốn rất dịu dàng, nhất định sẽ không biết dùng những từ ngữ kịch lịch để phản kích, lại càng không nghĩ đến chút ít mặt mũi Mộ Dung Ca cũng không chừa cho nàng! Nàng tức giận cắn chặt răng.

Lúc này, Triệu Tử Tận mới bước lên, nắm chặt cổ tay dứt khoát rời đi của Mộ Dung Ca, cấp bách giải thích: “Là trẫm có tham niệm.” Chính vì hắn có tham niệm, không hề nghĩ sau khi bị người ta hủy đi thanh danh sẽ thế nào, chỉ một lòng ích kỷ suy nghĩ sao cho có thể giữ nàng lại bên người là tốt nhất.

Mộ Dung Ca thấp liễm tầm mắt, một lần nữa nhìn lên chỗ cổ tay đang bị bàn tay Triệu Tử Tận nắm lại, lời nói không chút cảm tình: “Buông ra.”

“Trẫm cho phép nàng đi gặp Lưu Vân.” Triệu Tử Tận cứng ngắc nới tay, cảm xúc ấm áp nhất thời cũng biến mất.

Nguyên vô lực tựa vào xe ngựa, đăm chiêu nhìn Mộ Dung Ca và Triệu Tử Tận. Lại thấy Triệu Tử Tận rụt tay về, nàng nhịn không được tự cười khổ, vừa rồi vốn làm hết thảy quả có chút buồn cười.



Hạ quốc, trước cửa phủ thái tử.

Gia Kiệt hoài nghi nhìn Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã đợi mãi vẫn chưa thấy Gia Kiệt đáp lại, liền nhìn xung quanh một lượt mới tiến gần đến Gia Kiệt, có chút không kiên nhẫn hạ giọng nói: “Ta tin chắc cả ngươi và thái tử đều không muốn những lời này nói ra ở đây cho người qua kẻ lại đều nghe thấy.”

“Lâm cô nương nên biết thân phận bây giờ của mình chỉ là ca cơ, thấp hèn vô đối, đừng vọng tưởng muốn gặp được thái tử.” Gia Kiệt véo mày trầm giọng nhắc nhở.

Thật không ngờ bây giờ Lâm Thiện Nhã cũng muốn dùng thủ đoạn uy hiếp để đạt được mục đích. Gia Kiệt âm thầm lắc đầu, quả nhiên đã cùng đường rồi!

“Xem ra nếu ta không đem sự tình nói rõ cho ngươi nghe, tuyệt đối ngươi sẽ không để ta gặp thái tử.” Lâm Thiện Nhã căn bản không muốn đôi co nhiều với Gia Kiệt, nàng chỉ muốn gặp được Nguyên Kỳ, huống chi, thời gian của nàng không nhiều, nàng không thể tiếp tục ở lâu nữa, giọng ngày càng thấp xuống, “Việc này liên quan đến sự trong sạch của Mộ Dung Ca. Lúc trước, Mộ Dung Ca cùng phòng với thái tử đã không phải là xử nữ. Thật ra, năm đó Mộ Dung Ca đã từng chung chạ với Khánh vương. Mộ Dung Ca đã lừa gạt thái tử.”

Nghe vậy, sắc mặt của Gia Kiệt trầm hẳn xuống. Ngày ấy, ở trước mặt hạ nhân và Lưu Ngữ Yên, chủ công đã chủ động thừa nhận sự trong sạch của Mộ Dung Ca trước khi chung phòng với mình. Nhưng lời nói của Lâm Thiện Nhã hôm nay lại rất chắc chắn, cứ như trong tay đã nắm được chứ cứ chứ không phải hồ đồ nói xàm!

“Chớ hoài nghi lời ta nói, ta tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đi vu cáo người khác! Nếu không phải trùng hợp có người nói cho ta biết, đến hôm nay ta vẫn còn cho rằng Mộ Dung Ca rất trong sạch! Càng không ngờ được Mộ Dung Ca là loại người thủ đoạn như vậy, dám cả gan lừa gạt thái tử!” Cứ hễ nghĩ đến bộ dáng thong dong trấn định của Mộ Dung Ca, nàng nhịn không được trào phú cười lạnh. Mộ Dung Ca so với nàng cũng có sạch sẽ hơn đâu!

“Ngươi ở đây đợi đi.” Sắc mặt Gia Kiệt trầm lạnh nói với Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã vui mừng, “Đừng để ta phải đợi quá lâu.”

...

Tề quốc.

Hai canh giờ sau, Mộ Dung Ca từ hoàng lăng đến nhà tù nơi Lưu Vân đang bị giam giữ.

Dù gì Lưu Vân cũng là một chiến tướng đã vì Tề quốc lập nên biết cao công lao, rất được mọi người coi trọng, thế nên gian phòng hắn bị giam giữ cũng không đến nỗi tệ.

Xem ra, Triệu Tử Tậm hoàn toàn có ý muốn thu phục Lưu Vân giữ cho mình dùng. Dù gì một chiến tướng dũng mãnh như Lưu Vân không dễ có, Triệu Tử Tận lại vừa đăng cơ, căn cơ chưa ổn, đồng thời ngôi vị hoàng đế này cũng có chút ít danh bất chính ngôn bất thuận, hiện đang là lúc cần dùng người.

Nhưng Lưu Vân một lòng trung thành và tận tâm với Triệu Tử Duy, quả quyết sẽ không nương tựa vào con người như Triệu Tử Tận.

“Mộ Dung Trắc phi không cần lo lắng tới cứu bản tướng. Kết cục này từ sớm bản tướng đã dự đoán được. Bản tướng không phải kẻ tham sống sợ chết. Nếu vì cứu bản tướng mà khiến Mộ Dung Trắc phi phải lao lực thì rất không đáng.” Lưu Vân trầm giọng nói với Mộ Dung Ca.

theo hoàng lăng chạy tới giam giữ Lưu Vân nhà tù.

Lưu Vân dù sao cũng là chiến tướng, thả vì Tề quốc lập hạ công lao hãn mã. Pha chịu nhân tôn trọng, an bày nhà tù được cho không sai.

Xem ra, triệu tử toàn là muốn đem Lưu Vân thu vì mình dùng. Dù sao như Lưu Vân như vậy chiến tướng rất ít, Triệu Tử Tận vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa ổn, đồng thời này ngôi vị hoàng đế đến rất có vài phần danh bất chính ngôn không thuận, lúc này đúng là dùng người là lúc.

Nhưng là Lưu Vân đối Triệu Tử Duy trung thành và tận tâm, quả quyết sẽ không tìm nơi nương tựa Triệu Tử Tận.

"Mộ Dung Trắc phi, không cần lo lắng tới cứu bản tướng, như vậy kết cục bản tướng sớm đã có vài phần đoán trước. Rất sợ chết không phải bản tướng gây nên. Nếu là vì cứu bản tướng mà làm cho Mộ Dung Trắc phi phí sức lao động, không đáng giá." Lưu Vân nhìn Mộ Dung Ca, trầm giọng nói.