Thiếp Khuynh Thành

Chương 142




Hoàng cung nước Hạ.

Trong căn phòng âm u chỉ được chiếu sáng bằng ánh nến lờ mờ, gương mặt tiều tụy bệnh tật của Nguyên Du thoáng xuất hiện một tia cười nhạt làm người khác phải sởn tóc gáy.

Vì hơi quá sức nên hắn bị ho khan mãi không ngừng, nhưng dù thế hắn vẫn giữ nụ cười trên môi.

Nguyên Du đứng trước một cái giá sách, bên trên bày một bài vị,

trên bài vị viết. ‘Tiện nhân Nam Cung Thanh Liên’. Bên cạnh bài vị có một bức họa, trong bức họa vẽ hai người con gái, một người dung mạo tầm thường nhưng khí chất cao quý, thân nàng mặc một bộ quần áo màu trắng thuần khiết, xinh đẹp, khí chất của nàng giống như tiên tử nhìn xuống chúng sinh, bên dưới chân nàng là một ả đàn bà bị trói toàn thân, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo đến mức không nhìn ra dung mạo ban đầu.

Nguyên Du trừng mắt nhìn ả đàn bà đang quỳ trong tranh, hừ lạnh: “Đem ngươi đặt ở chỗ này không chỉ vì muốn ngươi phải đời đời kiếp kiếp dù có thành quỷ cũng phải quỳ gối tạ tội với nàng ấy, mà trẫm còn muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến trẫm sẽ hủy hoại người ngươi muốn bảo vệ nhất như thế nào. Nhanh thôi, rất nhanh thôi!”

Lời nói vô tình kết thúc, một cơn gió lạnh buốt xương tràn vào trong phòng. Trong bức họa, vẻ mặt người con gái bị dây thừng trói chặt đang quỳ dưới đất mơ hồ hiện lên nỗi thống khổ, không rõ hình ảnh này là cảm giác do bóng tối âm u mang lại, hay chính họa sĩ đã khắc họa rõ nét như thế.

Nguyên Du vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thuần khiết của cô gái áo trắng đang đứng, mặc dù chỉ vuốt ve bức họa nhưng gương mặt tiều tụy bệnh tật của hắn lại hiện lên nụ cười dịu dàng, buông xuống tất cả phòng bị, hắn khẽ nói: “Không bao lâu nữa, trẫm sẽ được ở bên cạnh nàng mỗi ngày.”

Thời gian như dừng trôi, Nguyên Du nhớ lại những kí ức sâu thẳm mơ hồ, lúc đó bên cạnh hắn có rất nhiều mỹ nhân, nhưng hắn không thể ngờ được rằng sẽ có một ngày bản thân mình lại say mê một người con gái đến như vậy. Chỉ vô tình gặp mặt, được nàng cứu sống, ở bên người con gái tốt đẹp ấy. Nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, nó biến mất quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp!

“Nếu không có ả thì trẫm và nàng đã là đôi chim uyên ương liền cánh mãi không chia lìa, trẫm sẽ đưa nàng vào cung và phong nàng làm hoàng hậu! Tất cả đều vì ả ta! Ả đã hủy hoại nàng thì đừng trách trẫm hủy hoại tất cả mọi thứ của ả!” Vẻ hạnh phúc vừa xuất hiện trên gương mặt Nguyên Du bỗng chốc thay đổi trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.

Trong khi Nguyên Du còn đang đắm chìm trong kí ức đau khổ, hắn không phát hiện ra có một bóng người đã xuất hiện trước cửa sổ từ lúc nào.

Nguyên Du không phát hiện ra có người xuất hiện.

Một lát sau, từ bên ngoài truyền tới giọng nói lanh lảnh của gã hoạn quan thân tín.

“Hoàng thượng, ngày mai ngài có định tuyên đọc thánh chỉ trước mặt các quần thần không ạ?”

Nguyên Du thoáng liếc mắt qua chiếc bài vị đề bốn chữ Nam Cung Thanh Liên, lòng hắn nhói đau như bị dao cứa, ánh mắt tràn ngập lửa hận. Hắn siết chặt hai đấm tay, dứt khoát hạ lệnh: “Không được có bất kỳ sai sót nào!”

“Vâng!”

Nguyên Du bỗng ngửa đầu cười to, ngày mai hắn muốn toàn thiên hạ biết rằng, Hạ quốc không phải chỉ có duy nhất một Nguyên Kỳ!

Từ giờ trở đi, hắn muốn Nguyên Kỳ dần dần hứng chịu cái cảm giác mất đi mọi thứ.

Tất cả những thứ này vốn không thuộc về Nguyên Kỳ, mà thuộc về đứa con của nàng và hắn.

Theo từng tiếng cười đắc ý vì sắp báo được thù của Nguyên Du, bánh răng lịch sử bắt đầu chuyển động, những sự thật được chôn giấu trong quá khứ sẽ lần lượt được phơi bày.

Chớp mắt đã qua hai ngày.

Bên trong phủ Thái tử nước Hạ.

Vào mùa này, hoa sen trong hồ thường nở rộ, khoe sắc dọc hai bên đường đi tạo nên cảnh sắc mê hồn. Tứ phía đều là những bông sen màu đen nổi bật, xinh đẹp diễm lệ khiến người khác phải ngỡ ngàng, thậm chí là sợ hãi khi nhìn ngắm chúng.

Thượng Quan Nguyệt Nhi bước tới, từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng Nguyên Kỳ thấp thoáng giữa đầm sen, bóng lưng của hắn to lớn, dáng người cao thẳng mạnh mẽ hiên ngang, chỉ là một bóng lưng đã khiến người bắt gặp cảm thấy mình thật nhỏ bé, hổ thẹn trước con người cao quý ấy.

Nàng biết hàng năm cứ vào mùa hoa sen nở rộ, hắn sẽ đứng ngắm nhìn hồ sen một ngày, dù chẳng biết tại sao hắn lại có hành động như vậy, nhưng dường như đây chính là thói quen của hắn, nhiều năm qua hắn vẫn luôn làm như vậy.

Từ lúc biết mình sẽ được gả cho hắn, trong lòng nàng luôn không ngừng chờ mong. Trước đây nàng đã từng có duyên gặp hắn một lần và bị khí chất tao nhã như thiên tiên của hắn làm cho say mê. Không may mẫu thân của nàng lại mất vào đúng thời điểm hôn lễ được tổ chức, hôn lễ bị trì hoãn, nhưng thực ra đây cũng nằm trong kế hoạch của nàng, nàng mới biết được tin tức thì ra dung mạo của nàng có phần giống với Mộ Dung trắc phi.

Nàng, Thượng Quan Nguyệt Nhi chính là Thượng Quan Nguyệt Nhi, nàng sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành thế thân của bất kì ai, vì thế nàng muốn lùi lại hôn ước để tiếp cận hắn, để cho hắn biết nàng hoàn toàn xứng đáng có được sự yêu thương và sủng ái của hắn.

Giờ khắc này, nhìn thấy bóng lưng cô đơn ở phía trước, dường như nàng có thể cảm nhận được hắn đang có phiền phức nào đó khó giải quyết.

“Thái tử.” Nàng bước nhanh tới bên cạnh hắn, ánh mắt thoáng lộ vẻ say mê, nàng luôn cảm thấy người đàn ông này thật thần bí, khó hiểu, tuy không hiểu được những suy nghĩ của hắn nhưng cứ vô thức muốn lại gần.

Nghe thấy tiếng nói của Thượng Quan Nguyệt Nhi, đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyên Kỳ khẽ ánh lên vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn tỏ ra chán ghét, hắn lạnh nhạt nói: “Thượng Quan tiểu thư đến đây gặp bổn cung có việc gì không?” Tuy giọng nói của hắn rất bình thường, nhưng lại khiến người nghe không nhìn ra bất kì cảm xúc nào trong đó, không biết là hắn đang vui mừng hay tức giận.

Thượng Quan Nguyệt Nhi cảm thấy hơi thất vọng, tròng mắt đảo quanh hồ sen tuyệt đẹp, nàng hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại say mê thưởng thức hương sen thơm nồng: “Thiếp nghe nói trong phủ Thái tử có một hồ sen rất đẹp, hàng năm vào thời gian này hoa sen nở rộ khoe sắc. Trước kia chỉ nghe nói tới, chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình được tận mắt chứng kiến.”

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nàng cố ý chuyển câu chuyện sang một hướng khác, nàng sẽ không bao giờ thể hiện khát vọng và mục đích của mình ở trước mặt hắn, cũng như hôm nay nàng biết hắn đang ở nơi này nhưng lại giả vờ như tình cờ vào đây ngắm cảnh đẹp vậy. Hai ngày trước, toàn nước Hạ đều bị chấn động bởi một tin tức động trời. Không ai có thể nghĩ rằng lại có chuyện như vậy xảy ra.

Trước đại điện, Hoàng thượng chiêu cáo toàn thiên hạ, Nguyên Kỳ không phải là con cả của hắn, con trai cả là một người khác. Thông báo xong, Nguyên Du lập tức phong người nọ làm Đại hoàng tử. Mặc dù không ai nhìn thấy dung mạo của Đại hoàng tử nhưng tất cả đều có một suy nghĩ chung lo lắng thay cho Nguyên Kỳ, rõ ràng vị Đại hoàng tử này có thể uy hiếp đến ngôi vị Thái tử của hắn.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không thực sự yêu thích vị Đại hoàng tử này thì Hoàng thượng sẽ không bao giờ thừa nhận địa vị của người đó trước mặt văn võ bá quan, rốt cục thì Hoàng thượng đang suy nghĩ điều gì mà lại làm như vậy, không ai biết được. Nhưng Thượng Quan Nguyệt Nhi thì có thể chắc chắn địa vị Thái tử của Nguyên Kỳ sẽ vững như bàn thạch, bởi cha nàng chính là Tể tướng đương thời, quyền lực của ông rất lớn, có ông âm thầm giúp đỡ cùng với thực lực mạnh mẽ của Nguyên Kỳ, vị trí Thái tử tuyệt đối vững vàng.

“Cô không nên tới nơi này.” Nguyên Kỳ không buồn liếc qua khuôn mặt của Thượng Quan Nguyệt Nhi nên không nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nàng, hắn chỉ lạnh lùng nhắc nhở.

Cơ thể Thượng Quan Nguyệt Nhi khẽ run lên, nàng nhìn Nguyên Kỳ với ánh mắt khó tin, ý của hắn là gì?

“Ta nhắc lần này là lần cuối cùng.” Nguyên Kỳ bỗng nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua Thượng Quan Nguyệt Nhi, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Thượng Quan Nguyệt Nhi chết lặng, cảnh đẹp ở hồ sen thật mỹ lệ, những bông hoa xinh đẹp nở rộ khoe sắc khiến ai cũng không nỡ rời mắt, nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp vào trong mắt nàng lúc này chỉ còn một màu trắng xám. Gương mặt nàng tái nhợt, khóe môi từ từ kéo lên thành nụ cười xinh đẹp thê lương. “Là thiếp đã hồ đồ rồi.” Nàng không nên một mình đến đây gặp hắn, không nên cố thử chạm vào nỗi lòng của hắn, và càng không nên âm thầm… dò xét tâm tư của hắn.

Hắn là Thái tử của nước Hạ, toàn thiên hạ này người nào có thể sánh ngang được với hắn. Làm sao hắn có thể tha thứ cho kẻ dám dò xét tâm tư của hắn? Nàng đã sai lầm rồi!

Nguyên Kỳ bước đi được một đoạn, Gia Kiệt đã đứng ở đằng xa chờ đón sẵn.

Theo sau Nguyên Kỳ, Gia Kiệt quay đầu lại nhìn lướt qua Thượng Quan Nguyệt Nhi. Lần đầu nhìn thấy Thượng Quan tiểu thư, y cũng cảm thấy người con gái này quá giống Mộ Dung cô nương, ngay cả tính cách cũng có đôi chỗ rất giống nhau.

Chỉ cần sự giống nhau này, nếu Thượng Quan Nguyệt Nhi có thể bỏ được sự sợ hãi trong mắt giống như người con gái đó thì có lẽ sau này sẽ được Thái tử để mắt tới. Thực ra, từ lúc Mộ Dung cô nương mất đi, dù người khác không nhìn ra Thái tử có gì thay đổi, nhưng y lại mơ hồ cảm thấy ngài ấy đã chết tâm rồi.

Gia Kiệt hơi nhíu mày, khó khăn nói ra: “Thái tử, có chút việc phiền toái. Trinh sát chúng ta cài vào nước Lương gửi tin tức báo về chủ nhân của xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ đang hợp tác cùng Lưu Tùng Nguyên. Cô gái này có gương mặt vô cùng xấu xí, cô ta sống ở nước Lương nhưng bên cạnh luôn có cao thủ bảo vệ, muốn mời cô ta tới nước Hạ không phải chuyện dễ dàng.”

Nguyên Kỳ tỏ ra thờ ơ: “Không mời được, để diệt trừ hậu hoạn, giết không tha!”

—-bamholyland.com—-

Mộ Dung Ca mơ màng tỉnh dậy, nơi cổ hơi đau nhức.

Cả người nàng có cảm giác xóc nảy liên tục, âm thanh đầu tiên đập vào tai là tiếng bánh xe chuyển động rất nhanh. Nàng cố gắng mở hai mắt và nhìn thấy mình đang ở trong một không gian chật hẹp.

Tuy không gian bên trong chiếc xe ngựa rất nhỏ nhưng nơi nàng nằm khá thoải mái, nàng đang nằm trên một tấm thảm lông cừu êm ái, trên người được đắp một tầng chăn mỏng.

Quay đầu nhìn xung quanh, nàng phát hiện một bóng lưng rất quen thuộc.

Trong lòng Mộ Dung Ca một lần nữa cảm thấy đau đớn như ngày hôm ấy, trước khi bất tỉnh nàng đã tự hỏi mình, tại sao Tẫn Nhi lại đối xử với nàng như vậy. Tại sao trong lúc nàng không đề phòng, hắn lại ra tay với nàng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đang xoáy sâu vào mình, hắn xoay người nhìn nàng.

Gương mặt người thanh niên ấy đẹp như một bức họa được vẽ một cách tỉ mỉ, từng cử động đều mang một phong thái hấp dẫn lạ lẫm, gương mặt hắn quá đỗi quen thuộc với nàng, như cảm giác xa lạ lại làm cho trái tim nàng lạnh đi.

Ánh mắt lạnh lùng của nàng làm Triệu Tử Tẫn hơi nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự đau đớn, hắn mở miệng hỏi: “Nàng có cảm thấy khỏe hơn không?”

Giọng nói của hắn rất khàn, đôi môi bạc phếch khô nứt, vẻ mặt cau lại.

Mộ Dung Ca không tiếp tục nhìn hắn, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa cổ, không trả lời câu hỏi của hắn: “Tiểu Thập thế nào rồi?” Ngày hôm đó lúc nàng bị Tẫn Nhi bắt đi, mơ hồ nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Tiểu Thập. Tiểu Thập không thể nói chuyện, hắn chỉ có thể hét lên giận dữ, bàng hoàng. Tẫn Nhi có thể mang nàng đi trước mặt Tiểu Thập, còn giữ nàng đến tận bây giờ cũng đủ để nói rõ bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ võ công hơn Tiểu Thập rất nhiều.

“Hắn không sao cả.” Triệu Tử Tẫn thoáng giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Tẫn Nhi, hãy nói tất cả mọi chuyện cho ta biết đi.” Nàng gạt tấm chăn đang đắp trên người mình sang một bên, bình tĩnh nói chuyện với Triệu Tử Tẫn. Có một số việc đã lộ ra ngoài ánh sáng, Tẫn Nhi có muốn giấu cũng không được.

Cơ thể Triệu Tử Tẫn hơi căng thẳng, ánh mắt đau đớn, hẳn chỉ im lặng. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, đột nhiên hắn thấy mình không dám đối mặt với nàng. Hắn cứ nghĩ rằng khi tỉnh dậy nàng sẽ tức giận và mắng hắn thật to, nếu không làm như thế thì nàng cũng sẽ chỉ trích và chất vấn hành động của hắn, nhưng không ngờ nàng chỉ bình tĩnh đối mặt với hắn, còn dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn hắn, ép hắn phải nói thật mọi việc với nàng.

Tốc độ xe ngựa rất chậm, bên trong xe xóc nảy khiến nàng càng cảm thấy khó chịu. Mộ Dung Ca hít một hơi thật sâu, sau đó cười nhạt, nhỏ giọng hỏi: “Tẫn Nhi, đệ đang đưa ta đi đâu?” Từ lúc Tẫn Nhi xuất hiện nàng luôn có cảm giác không an toàn, đến nay nàng đã biết mình phải đối mặt với chuyện gì, xem ra có muốn trốn tránh cũng không được. Đã vậy thì nàng sẽ thật bình tĩnh, dù có phải đối mặt với hắn, hay với bất cứ ai khác.

Chỉ một tiếng gọi “Tẫn Nhi” mà khiến Triệu Tử Tẫn vẫn đang cố gắng chịu đựng bỗng nhiên bùng nổ, hắn rất ít khi rơi lệ, nhất là ở trước mặt người khác, nhưng tiếng gọi quen thuộc này như xông thẳng vào tuyến phòng vệ cuối cùng trong lòng hắn, hắn cảm thấy hai tròng mắt mình đang nóng dần lên, cảnh vật như mờ đi không còn nhìn rõ con đường phủ đầy cánh hoa rơi trước mắt, những cánh hoa mỏng manh bay trong gió như những bông tuyết trắng mịn màng, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, run rẩy trả lời: “Hoàng cung nước Tề.”

Sắc mặt Mộ Dung Ca tái nhợt, nàng nhẹ cười: “Định đưa ta cho Hoàng đế nước Tề? Tẫn Nhi, đệ đã quá coi trọng ta rồi.” Bộ dạng của nàng hiện giờ chẳng khác gì quỷ sứ, làm sao có thể khiến người khác yêu thích được nữa. Nàng biết hậu cung của Triệu Tử Duy đầy rẫy người đẹp, mới đây hắn còn nạp thêm một Lan Phi nữa. Nghe dân gian truyền miệng nói rằng dung mạo của Lan phi còn đẹp hơn nhiều so với đệ nhất mỹ nhân Công chúa Lâm Thiện Nhã của nước Phong.

Thực ra sâu trong lòng nàng không muốn đi tới nước Tề, nếu phải lựa chọn, nàng tình nguyện quay trở lại bên cạnh Nguyên Kỳ.

Đột nhiên trong lòng nàng bỗng hiểu ra một chuyện, lúc trước khi Như Băng muốn hại đứa con trong bụng nàng đã chần chừ không muốn nói cho nàng biết kẻ đứng phía sau nàng ấy là ai, có lẽ người đó có quan hệ rất mật thiết với nàng nên đến cả Nguyên Kỳ cũng do dự không nói cho nàng biết, bọn họ không muốn nàng bị tổn thương. Thực ra lúc đó trong lòng nàng đã mơ hồ có đáp án nhưng lại gạt nó đi, thậm chí dần dà còn tự cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Nguyên Du gây nên.

Âm thanh tiếng tim đập mạnh toát ra từ cơ thể Triệu Tử Tẫn kích động đến Mộ Dung Ca, nàng trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt đầy xa lạ, trong lòng nàng thoáng xuất hiện hình ảnh người thiếu niên dịu dàng gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cắn răng, lạnh lùng hỏi: “Hơn hai năm trước, cái chết của con ta, Bích Nhu và cả Như Băng nữa, có phải đều liên quan đến đệ không?!”

Tuy là câu hỏi nhưng lời từ miệng nàng nói ra như đã được khẳng định.

“Xem ra việc này không thể qua mắt được nàng.” Triệu Tử Tẫn từ từ mở hai mắt, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ca. Hắn phát hiện người con gái trước mắt mình rất thông minh, trên đời này người duy nhất mà hắn không muốn làm tổn thương chính là nàng, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Cái chết của Bích Nhu là ngoài ý muốn, nàng ấy bắt gặp ta đang uy hiếp Như Băng nên ta buộc phải giết người diệt khẩu. Còn bào thai trong bụng nàng tuyệt đối không thể giữ lại được, nếu giữ lại nó chắc chắn cả quãng đời còn lại nàng sẽ bị Nguyên Kỳ khống chế.” Hắn nhìn những cánh hoa như tuyết trắng bay vào bên trong cửa sổ và rơi xuống trên người nàng. Hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ đến lúc mình phải nói ra những chuyện này với nàng, hắn vẫn cho rằng những chuyện đó sẽ trôi qua theo thời gian, ngay đến chính hắn bây giờ tựa hồ cũng đã quên mất mình đã từng làm ra những chuyện như vậy.

Chính vì thế hắn cảm thấy thật khó khăn khi tự thú ở trước mặt nàng.

Gương mặt tái xám của Mộ Dung Ca càng thêm nhợt nhạt khi nghe những lời này của Triệu Tử Tẫn. Thì ra đó là sự thật! Lúc trước nghi ngờ hắn, nàng cho rằng tất chỉ là suy đoán, có lẽ người nào đó muốn hãm hại hắn, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt như một thanh kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh run người từ từ đâm ngập vào cơ thể nàng, nàng có thể nghe thấy rõ tiếng da thịt mình bị đâm rách, máu từ vết kiếm chảy xuôi xuống thoát ra khỏi cơ thể nàng, thanh kiếm bén nhọn đâm ngập tận xương, lạnh lùng xé dọc các khớp xương của nàng khiến nàng quá đau đớn.

Bích Nhu vô tội chết không nhắm mắt, nàng ấy đã chết quá oan uổng. Bích Nhu đáng thương, còn chưa được sống trọn đời bên người nàng ấy yêu thương, cũng chưa được tận mắt nhìn thấy tình cảm sâu nặng của Lưu Vân dành cho nàng ấy, chỉ vì lỡ nhìn thấy điều không nên nhìn mà bị người ta giết người diệt khẩu. Bích Nhu lương thiện, trong lòng biết rõ mình bị Triệu Tử Tẫn hại chết, nhưng dù đã chết nàng vẫn muốn nhắc nhở Như Băng rồi mới cam tâm tình nguyện nhắm mắt.

Nói ra cũng không thể trách Như Băng, nếu không phải nàng ấy có mối quan hệ tốt đẹp với nàng thì sao bị người khác lợi dụng, trở thành thứ vũ khí trong tay kẻ khác? Ngày ấy, khi làm nàng mất đi đứa con trong bụng, thấy nàng đau đớn, Như Băng cũng đau theo nàng, thậm chí sau đó còn không có mặt mũi nào để gặp nàng giải thích nên đã nhảy từ trên vách núi xuống. Như Băng lựa chọn cái chết vì không muốn làm tổn thương nàng thêm một lần nữa, cũng không muốn tiếp tục để cho Tẫn Nhi lợi dụng.

Từ lúc xuyên tới thế giới này đến nay, nàng vẫn luôn không muốn có quá nhiều tình cảm với bất kì ai, bởi vì thứ tình cảm đó sẽ trở thành ràng buộc khiến nàng không thể dứt bỏ. Như Băng và Bích Nhu đều là những người bước qua vội vã trong cuộc đời nàng nhưng lại đem đến những dấu ấn khó phai trong trái tim, các nàng ấy không thể lựa chọn sinh tử cho mình, bị ép phải làm những việc không muốn để được sống.

Mộ Dung Ca không thể tin người thanh niên đang ngồi cùng xe ngựa với mình chính là cậu bé ở phủ Khánh vương năm đó, giữa một đám thiếu niên, hắn đứng đó, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, môi mấp máy hai từ ‘tỷ tỷ’ thân thiết. Nàng đã từng cùng cậu thiếu niên đó trải qua sinh tử, Mộ Dung Ca luôn coi hắn như người thân của mình, là người thân đáng tin tưởng duy nhất trong thế giới này, nhưng nàng không thể ngờ thời gian đã biến đổi hắn. Không, ai cũng phải thay đổi theo thời gian, nhưng hắn lại thay đổi theo chiều hướng xa lạ đối với nàng mà thôi.

Quyền lực khiến người ta mờ mắt, cũng có thể thay đổi triệt để một con người, mà hắn… cũng không ngoại lệ.

Mộ Dung Ca hít sâu, nàng luôn cảm thấy không khí bên trong xe ngựa thật khó thở. Nhìn cậu thiếu niên đột ngột trở thành một chàng trai trưởng thành trước mặt mình, nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Hơn hai năm trước, nàng vì mất đi Bích Nhu, mất đi đứa nhỏ trong bụng và Như Băng mà đã hận sâu sắc kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, cũng từng vô số lần nghĩ tới việc trả thù kẻ hai tay đầy máu tanh đó, nhưng khi đối mặt với kẻ đó và biết hắn chính là cậu bé đã nhiều lần vào sinh ra tử vì nàng, nàng lại cảm thấy chán nản.

“Nếu ta nói rằng ta làm tất cả những chuyện đó vì có nỗi khổ riêng, nàng có tha thứ cho ta không?” Giọng nói của hắn run rẩy, do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng.