Thiếp Khuynh Thành

Chương 134




Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua hai năm.

Cục diện thiên hạ biến đổi xoay vần kì lạ, Hạ quốc và Tề quốc giằng co ngang sức, đều nhắm vào Phong quốc dồi dào, chỉ cần một bên có hành động trước lập tức nổi lên phong ba bão táp, vì thế cả hai đều thận trọng, không muốn làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Phong quốc lung lay sắp đổ cũng nhờ vậy mà tồn tại thêm được nửa năm.

Nhưng cuộc sống của dân chúng Phong quốc không hề tốt lên. Tân Hoàng đăng cơ chưa được hai năm, nhưng về độ xa xỉ so với Tiên hoàng chỉ có hơn chứ không kém, Tân Hoàng vừa lên ngôi đã hạ lệnh xây dựng lại cung điện, chém giết trung thần, trọng dụng nịnh thần. Hơn nữa gã là một kẻ dâm loạn, mỹ nữ hậu cung lên đến vạn người. Xem ra, dù quốc khố Phong quốc có dồi dào tới cỡ nào cũng không thể sánh kịp với tốc độ tiêu xài hoang phí của gã, chẳng mấy chốc quốc khố Phong quốc sẽ hoàn toàn trống rỗng.

Để lấp đầy quốc khố, gã bắt đầu gia tăng thu thuế của người dân. Ngoài ra, cứ hộ gia đình nào có con gái tầm 12 tuổi trở lên lại bị tuyển tú vào cung cho Tân hoàng chọn lựa. Người có thể toàn mạng đi ra từ cung cấm đã ít, mà mang được thân mình thuần khiết đi ra còn ít hơn.

Dân chúng Phong quốc khắp nơi kêu khóc lầm than. Mọi người lén bàn tán, nói Phong quốc sắp đến ngày diệt vong, nhưng Tân hoàng trong cung vẫn không cảnh tỉnh, chỉ mải mê ngày đêm trầm mình trong tửu sắc.

Trong khi đó, Tề quốc cũng có Tân hoàng, nhưng vừa đăng cơ ngài đã mang trên dưới trăm tên tham quan ra chém đầu, đồng thời miễn thuế cho dân ba năm, tiến hành khoa cử, tuyển người trẻ tuổi có tài vào triều phong quan chức.

Tân hoàng mới đúng là minh quân, thủ đoạn xử lý tham quan vô cùng quyết tuyệt tàn nhẫn, không hề lưu tình. Triệu Tử Duy trong mắt dân chúng có thể xem là minh quân trăm năm hiếm gặp. Tề quốc trong thời gian ngắn được sống trong cảnh hòa bình phồn thịnh.

Khi Tân hoàng của Tề quốc còn là Thái Tử, trong phủ của ngài có rất nhiều mỹ cơ, những mỹ cơ ấy đều được đưa vào cung và được phong danh phận.

Triệu Tử Duy trước lúc đăng cơ, đêm nào cũng có nữ nhân hầu hạ. Ngược lại bây giờ khi làm hoàng đế, sắc mặt hắn lại chẳng vui vẻ, ngoại trừ sủng hạnh các phi tử đã có từ trước, còn tuyệt nhiên không tuyển thêm bất cứ người nào. Việc này khiến triều thần lo lắng không thôi, chính cung hoàng hậu còn chưa lập, tứ phi vị thiếu tận ba người. Hoàng thượng trầm mê nữ sắc, quần thần tất nhiên lo lắng, nhưng nếu Hoàng thượng chỉ vùi đầu vào việc quốc gia đại sự mà không quan tâm hậu cung, thì càng khiến thần tử phải lo lắng hơn. Sau nhiều lần quần thần dâng tấu, Triệu Tử Duy đành chiêu cáo thiên hạ: Tuyển tú.

Mà cũng thật kì lạ, trong cung chỉ có các phi tần có phẩm cấp thấp mới mang bầu, còn hai vị Hoàng Quý Phi và Thục Phi đều mãi chẳng có tin vui. Trong cung bắt đầu xuất hiện lời đồn đại, nói rằng trong lòng Thánh thượng thực ra có một người con gái, nhưng cô gái ấy đã hương tiêu ngọc vẫn, từ khi cô gái này xuất hiện đã làm cho Thánh thượng không để ý đến bất cứ cô gái nào khác.

Nội bộ Tề quốc tiến hành tuyển tú, bên ngoài thiên hạ vẫn gợn sóng phong vân. Mấy quốc gia nhỏ hơn không cam lòng chịu thua kém, bọn họ im lặng dưỡng sức một hai năm, chờ thời cơ đến sẽ chuẩn bị quật khởi vùng lên, mở rộng bản đồ.

Khánh Lâm Vương Triệu Tử Tẫn vào hai năm trước đã đi khỏi Tề quốc, tha hương sang các quốc gia khác làm một Vương gia an nhàn không màng thế sự, không màng chuyện nước. Đến thời gian phải thành thân cùng công chúa Hạ quốc, hắn cũng chỉ trở về tầm một tháng rồi lại đi ngay.

Công chúa Hạ quốc cũng không phải là dạng nữ tử ngày ngày chỉ biết thêu thùa ngắm hoa ngồi trong khuê phòng, nàng là người can đảm, quyết định đi theo hắn.

“Tỷ tỷ, ba tháng nữa Hậu cung lại có thêm người. Trong lòng muội thật khó bình tâm được, Hoàng Thượng sáng suốt vẫn luôn trải đều mưa móc trong hậu cung, nhưng tại sao trong hai năm qua tỷ muội ta mãi vẫn chưa có tin vui?” Lâm Thanh Nhã cau có. Thời gian hai năm dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt nàng, ngược lại nàng ngày càng xinh đẹp quyến rũ động lòng người hơn.

Hiện giờ Lương Hân Hân là chưởng quản hậu cung, Lâm Thanh Nhã đã nghĩ mình nên nhanh chóng thực hiện mưu đồ quyến rũ Triệu Tử Duy, nhưng nay nghe nói hậu cung lại có thêm nhiều mỹ nữ khiến lòng nàng không nén được tức giận, khẩn trương.

Lương Hân Hân chớp mắt nhìn ra khóm hoa mẫu đơn nở rộ bên khung cửa sỗ, khẽ cười: “Chỉ có thể gặp không thể cầu, muội muội vẫn nên bình tâm lại. Hoàng thượng bắt buộc phải tuyển tú, hậu cung lại có thêm nhiều người, chúng ta nên lấy đó làm vui mừng mới phải.”

Lâm Thanh Nhã cắn răng, âm thầm liếc mắt nhìn Lương Hân Hân. Thật đúng là quá rộng lượng! Sau chuyện Mộ Dung Ca, tính tình của Lương Hân Hân trở nên trầm ổn, ngày càng khó đối phó, chẳng còn là người không câu nệ tiểu tiết, không chút tâm cơ như xưa.

“Đêm nay trong cung có tổ chức yến hội mừng các tướng chiến thắng trở về, ta với muội đều phải tham gia.” Lương Hân Hân nhẹ nhàng nói.

Ngày ấy sau khi nghe tin Mộ Dung Ca chết, Lưu Vân chủ động thỉnh cầu đi chiến đấu ở biên cương. Trong hai năm, y từ Phó tướng trở thành Đại tướng quân bách chiến bách thắng.

Lâm Thanh Nhã nhíu mày. “Vâng.”

—-bamholyland.com—-

Hạ quốc.

Hoàng Đế Hạ quốc Nguyên Du hai năm qua tìm danh y khắp chốn nhưng thân thể vẫn không cải thiện được mà có chiều hướng ngày càng kém đi. Nếu không nhờ Thần y bốn phương dùng mọi biện pháp điều dưỡng thì mạng của lão khó kéo dài thêm được một năm rưỡi nay.

Thái Tử Nguyên Kỳ nắm trong tay một nửa quyền lực ở Hạ quốc. Thời gian hai năm trôi qua, nội bộ Hạ quốc cũng có một vài thay đổi, một số quan viên đứng đầu bị cách chức, số khác bị ban cho cái chết. Những quan viên này ở Hạ quốc đều là những người có tầm ảnh hưởng nhất định khiến triều đình nổi lên một hồi phong ba, nhưng rất nhanh khôi phục trong thời gian ngắn.

Nguyên Du biết được nguyên nhân vì sao mấy tên quan viên đó phải chết hoặc bị cách chức liền ngất xỉu ba ngày ba đêm. Đám hạ nhân không biết nguyên do bèn bẩm báo lại cho Thái Tử Nguyên Kỳ. Nguyên Kỳ hay tin, lại túc trực bên giường Nguyên Du cả ba ngày khiến dân chúng càng thêm cảm động. Bởi vậy Nguyên Kỳ càng được dân chúng tin tưởng kính yêu.

Ở phủ Thái tử, hai tháng trước Trắc phi Lâm Thiện Nhã bước ra khỏi Bạc Khang Các, tính tình nàng ngày càng hiền lương thục đức, cư xử với hạ nhân rất khoan dung, khiến đám hạ nhân trong phủ dần quen với tính cách mới của nàng.

Trong phủ có không ít cơ thiếp, nhưng phải sống trong cảnh cô đơn một thời gian dài khiến lòng các nàng khó nhịn, suốt ngày giả vờ lượn lờ ở địa phương Nguyên Kỳ hay xuất hiện. Lâm Thiện Nhã nhìn thấy không tức giận mà còn trấn an các nàng, khiến các nàng lại càng kính trọng Lâm Thiện Nhã hơn.

Không lâu sau, Thái tử phi tương lai là Thượng Quan tiểu thư qua phủ gặp Thái tử Nguyên Kỳ, bọn hạ nhân trong phủ đều vì Lâm Thiện Nhã mà bất bình thay. Thượng Quan tiểu thư xuất thân danh môn, thân phận tôn quý, xứng đôi với Thái tử nhưng dung mạo cùng tài năng không sánh bằng Lâm Thiện Nhã. Có điều… nếu nhìn kĩ sẽ thấy Thượng Quan tiểu thư cùng người kia có ba phần tương tự.

Lâm Thiện Nhã nghe bọn hạ nhân oán giận chỉ nhẹ mỉm cười, không nói gì.

Đêm đó Nguyên Du tỉnh lại, Nguyên Kỳ ở trong cung thêm một lúc rồi quay về phủ Thái tử.

Trong lòng Lâm Thiện Nhã không yên. Mấy ngày trước Thượng Quan Ngọc Nhi xuất hiện, dung mạo của nàng ấy cùng người kia không có nhiều nét tương đồng, nhưng đôi mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi lại làm Lâm Thiện Nhã vừa nhìn thấy đã khiếp sợ, đôi mắt ấy quá giống với người kia. Đặc biệt lúc Nguyệt Nhi cười, rất giống Mộ Dung Ca.

Gần hai năm qua, bề ngoài nàng tỏ ra an phận thủ thường nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn mưu tính nhiều chuyện. Nhưng từ khi Thượng Quan Nguyệt Nhi xuất hiện đã làm lòng nàng không còn bình tĩnh được nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn trăng rằm xa xăm, ánh sáng vàng chiếu vào trong mắt đẹp mê hồn nhưng lòng nàng ngày càng nổi sóng.

Hai năm qua nàng luôn nỗ lực để tập cho mình tính kiên nhẫn, không được nóng vội, tận lực làm tốt tất cả mọi việc chỉ mong hắn có thể quay đầu nhìn lại.

Hắn….

Vẫn luôn không để nàng vào mắt.

Bỗng nhiên cảm thấy khí tức khiến nàng sợ hãi đang tới gần, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người nàng đang đứng đợi.

Hắn vẫn thích mặc đồ màu đen, ở dưới màn đêm hắn đẹp đến nỗi khiến người khác quên cả hô hấp. Đôi mắt hắn sâu như đầm nước, con ngươi đen tĩnh lặng đang nhìn nàng.

Trong bụng nàng run lên, không dám nhìn nữa, cúi đầu: “Thái tử.”

Nguyên Kỳ quét mắt qua nàng: “Có chuyện gì?”

Trong lòng nàng chua xót, nhưng trên mặt vẫn tươi cười khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng nói: “Một tháng sau là đại hôn của Thái tử cùng Thượng Quan tiểu thư, thiếp đã chuẩn bị đầy đủ, không biết Thái tử còn phân phó thêm chuyện gì không?”

Nói xong lại từ trong lòng lấy ra một bao giấy dầu: “Vật này ở trong phòng Mộ Dung muội muội, lúc đó thiếp nhìn thấy vật này tinh xảo nên cầm lấy. Hai ngày trước thiếp thấy trong thư phòng của Thái tử cũng có vật này, nghĩ Thái tử có thể cần nó nên thiếp mang đến trình Thái Tử.”

Khi nàng nói đến tên Mộ Dung Ca, đôi mắt Nguyên Kỳ khẽ động, hắn tiếp nhận đồ từ tay Lâm Thiện Nhã, mở giấy gói dầu ra, bên trong có một bánh xà phòng hình con vịt nhỏ. Có điều để bên ngoài đã lâu, lại không dùng bất cứ thứ gì bọc vào nên đã biến hình rất nghiêm trọng, nhưng từ hình dáng vẫn nhìn ra cái mỏ vịt nho nhỏ. Hắn hít một hơi thật sâu, trong không gian mơ hồ phảng phất hương hoa sen.

Trong ngực Lâm Thiện Nhã như có một tảng đá lớn đè nặng, nàng hết sức khẩn trương nhìn Nguyên Kỳ, dò hỏi: “Thái tử, còn có chuyện gì cần phân phó thiếp không ạ?”

Nguyên Kỳ nhếch mắt, đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lùng nhìn nàng, tựa hồ thấu hết mọi tâm tư của nữ nhân trước mặt: “Lâm Thiện Nhã, dám ở trước mặt Bổn cung giở thủ đoạn đùa giỡn, ngươi…”

“Thái tử, thiếp không dám cả gan làm loạn, chỉ là không muốn làm phải chuyện gì sai lầm.” Lâm Thiện Nhã kinh hoảng, lập tức khuỵu gối quỳ xuống, chặn lại câu nói tiếp theo của Nguyên Kỳ. Nàng cũng không muốn đưa di vật của Mộ Dung Ca cho hắn vào thời điểm này, nhưng sau khi nhìn thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi nàng lại sợ. Mộ Dung Ca không có thân phận tôn quý, nhưng Nguyệt Nhi thì có. Nàng không thể xác định được Mộ Dung Ca còn tồn tại trong lòng Nguyên Kỳ hay không nên đành phải quyết định đánh cuộc một lần.

Bốn phía im lặng như tờ, gió vờn qua ngọn cây, mơ hồ xuất hiện một tia sát khí. Gió nhẹ nhàng thổi ống tay áo của người đàn ông đó, bay lên nhè nhẹ, lùa qua mái tóc đen như mực. Đôi mắt âm trầm khẽ dao động, hắn phất tay, lạnh lùng nói: “Lui ra.”

“Vâng.” Lâm Thiện Nhã thở phào một hơi, không dám dò xét thêm nữa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Rõ ràng đứng trước mặt hắn, hắn không hề nổi giận, nhưng giọng nói nhàn nhạt cùng đôi mắt lạnh thỉnh thoảng quét qua người khiến nàng theo bản năng cúi thấp xuống, cố biểu hiện mình hèn mọn, thậm chí chỉ muốn như vậy để được ở bên cạnh hắn.

Khi Lâm Thiện Nhã hốt hoảng rời đi thì bỗng phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt: “Hôn lễ hoãn lại nửa năm.”

Hoãn lại???

Sao có thể như thế???

Làm sao có thể…?

Khóe miệng Lâm Thiện Nhã nở rộ một nụ cười, hôn lễ đã bị hoãn lại!

Xem ra, trong lòng Nguyên Kỳ đã không có Mộ Dung Ca nữa. Bằng không sau khi nhìn thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi, Thái tử sẽ không quyết định hoãn hôn lễ lại.

Lâm Thiện Nhã không biết rằng, hôn lễ sở dĩ bị hoãn lại là do mẫu thân của Thượng Quan Nguyệt Nhi sáng nay lâm trọng bệnh qua đời nên nàng ấy đã chủ động tấu lên xin hoãn hôn lễ nửa năm.

Trong phòng, Nguyên Kỳ cầm chú vịt nhỏ đặt vào lòng bàn tay. Chú vịt này nhìn nho nhỏ nhưng cái miệng như đang cười thật to. Hắn chẳng biết chú vịt có màu gì. Màu xanh, hay là màu hồng?

Dưới ánh nến lay động, hắn tình cờ phát hiện phía dưới chú vịt có khắc hai chữ, Viên Viên? (tròn tròn) Hay là Nguyên Nguyên?

Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt lại u ám nhìn bánh xà phòng thơm: “Mộ Dung Ca, ta tưởng rằng nàng đã mang đi tất cả, khiến cho ta không tìm thấy được bất cứ thứ gì của nàng, không ngờ vẫn còn lại vật này. Bổn cung hứa, sau này trăm tuổi sẽ cùng nàng ở chung một mộ, chỉ có Bổn cung và nàng, không có thêm người khác.”

—-bamholyland.com—-

Lương quốc.

Mấy năm gần đây, nhờ Hoàng đế anh minh, quản chế mọi việc từ trên xuống dưới giúp Lương quốc dần dần được phồn vinh, giàu có, ngày càng trở thành một quốc gia mạnh. Tuy tài nguyên ở đây không dồi dào như Phong quốc, nhưng quân sự và thương mại lại vượt xa mấy lần. Các quốc gia nhỏ hơn ở xung quanh Lương Quốc đều không dám khởi xướng chiến tranh nên bách tính cũng được an cư lạc nghiệp. Ở thời loạn thế này khó mà tìm được nơi yên lành hơn nơi đây.

Kinh đô Lương quốc nổi tiếng an bình phồn hoa. Cứ mỗi năm, vào ngày này, ban đêm lại tổ chức một lễ hội long trọng. Các cô nương chưa chồng hay đi trẩy hội, mua những món đồ mình thích, có đôi khi sẽ gặp được ý trung nhân, thúc đẩy một đoạn nhân duyên như ý.

Ở trước Hội chùa có rất nhiều các loại đồ vật hiếm gặp lạ lùng, hơn nữa giá cả đều rất rẻ, chỉ cần một lượng bạc đã mua được không ít thứ tốt.

Nơi xa hoa nhất là đường phố phía Nam, nơi đó tập trung nhiều cửa hàng buôn may bán đắt nhất kinh thành, cũng tập trung nhiều người qua lại. Nhưng khu vực phía nam lại rất yên tĩnh, bởi vì nơi đây tọa lạc rất nhiều tòa nhà có giá trị lớn, một cái phủ đệ có giá trị không dưới năm nghìn lượng vàng.

Có thể mua nhà ở đây phần lớn đều là danh gia vọng tộc và những thương nhân số một số hai Lương quốc.

Trên đường phía Nam có một tòa phủ đệ ở chính giữa. Bên trong phủ đệ được bao bọc bởi một rừng trúc xanh, thỉnh thoàng lại có một hai cây trúc ngã xuống, bên trên là hai chú gấu mèo đáng yêu đang gặm lá.

Mặt trời chiều đỏ như lửa, trời còn sáng mờ mờ, ánh hồng chiếu vào rường cột chạm trổ, trên ngói lưu ly, phản chiếu ánh sáng mê người như chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong sự tĩnh lặng của tòa phủ đệ, bỗng vang lên một giọng nói oang oang chẳng hợp với nơi này: “Mộc tỷ tỷ, đêm nay phải đi hội chùa nha?”

“Không được.” Đáp lại là một giọng nói mềm nhẹ dịu dàng.

“Nếu tỷ không đi, ca ca cũng không cho muội đi đâu! Mỗi năm chỉ có một lần hội chùa, nếu bỏ lỡ phải sang năm sau mới có đấy.”

Thấp thoáng trong bóng trúc xanh có một người con gái đứng ở phía ánh sáng mờ nhạt, vẻ mặt nàng mềm dịu tươi cười nhìn cô gái đang nũng nịu lôi ống tay áo của mình: “Ta nghe nói năm ngoái muội đi hội chùa về, sáng hôm sau có hơn mười bà mối đến Lưu Phủ cầu hôn.”

“Mộc tỷ tỷ, muội là Lưu Ngữ Yên xinh đẹp như tiên nữ, trong thành An Bình khó mà gặp được, đương nhiên có nhiều người muốn mai mối rồi, chứ không phải vì hội chùa đâu.” Thiếu nữ rõ ràng chột dạ, nàng mở to đôi mắt tròn, đảo tròng mắt vài vòng, miệng cười hì hì nói dối.

Cô gái kia nhẹ nở một nụ cười.

Lưu Ngữ Yên mím môi, giọng ỉ ôi như sắp khóc: “Mộc tỷ tỷ…Mộc tỷ tỷ….”

Cô gái bị nàng kéo đành lắc đầu thở dài: “Ai..”

“Ta biết ngay là muội đến đây năn nỉ Mộc cô nương. Nếu Mộc Thập có ở đây, xem muội còn dám quấn quýt nàng không?” Ở phía sau xuất hiện một nam tử, tiếng nói của người này lanh lảnh.

Lưu Ngữ Yên nghe thấy tiếng nói này lập tức run bắn, nàng thả cánh tay cô gái ra, chột dạ quay lại phía sau. Chỉ thấy người đến mặc áo bào trắng, trong ánh sáng mờ nhiễm bóng trúc xanh, khuôn mặt hắn tuấn mĩ vô cùng. Hắn nhíu mày nhìn Lưu Ngữ Yên, ánh mắt có phần quở trách.

Lưu Ngữ yên bước lui lại, nhìn sang cô gái bên cạnh cầu cứu: “Mộc tỷ tỷ, cứu muội.”

Cô gái ấy buồn cười nhìn Lưu Ngữ Yên: “Đã sớm biết kết quả sao còn muốn khiêu chiến ca ca của muội?” Từ sau khi biết Lưu Ngữ Yên, cuộc sống của nàng rất khó bình lặng, cứ hai ba ngày lại có chuyện phát sinh.

“Muội rất muốn đi mà.” Lưu Ngữ Yên nhỏ giọng phụng phịu.

“Mộc cô nương chớ để bộ dạng của nó đánh lừa.” Lưu Tùng Nguyên lập tức quay sang nói với Mộc Khinh, sợ nàng sẽ siêu lòng trước tiểu quỷ kia.

Lưu Ngữ Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Tùng Nguyên, tức giận nói: “Muội chỉ muốn tham gia hội chùa thôi mà.”

Cô gái xoay người lại, khóe môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, thanh nhã: “Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi, huynh cho muội ấy đi cùng ta.”

Ánh sáng dần biến mất nơi đường chân trời, xung quanh bắt đầu chìm trong bóng tối nhưng vẫn nhìn rõ dáng người thướt tha như mây của cô gái. Ánh mắt Lưu Tùng Nguyên khẽ đảo qua nửa mặt bên trái của nàng, thật đáng tiếc, nếu trên gò má trái của nàng không có vết sẹo thì chắc chắn nàng là một giai nhân tuyệt sắc. Dựa vào tài trí của nàng, nhất định sẽ khiến thiên hạ phải kinh ngạc, có lẽ người theo đuổi nàng còn nhiều hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã ấy chứ. Thật đáng tiếc: “Vậy thôi được. Yên nhi, lần sau không được viện lí lẽ như vậy nữa.”

Lưu Ngữ Yên lập tức nhảy dựng lên: “Được, muội biết rồi.” Thật không uổng công nàng năn nỉ dây dưa Mộc tỷ tỷ cả một buổi chiều. Có Mộc tỷ tỷ đi cùng, chắc chắn ca ca sẽ đồng ý cho nàng đi.

Cô gái đó phát hiện trong mắt Lưu Tùng Nguyên thoáng qua một tia tiếc nuối, nàng thầm mỉm cười, ánh mắt trở nên sâu hơn. Nàng không hề e ngại vẻ bề ngoài của mình, vì để làm cho Mộ Dung Ca hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, nàng đã thay đổi mình triệt để.

Ngày ấy, để mọi người tin tưởng nàng cùng Tiểu Thập đã táng thân trong biển lửa, nàng dặn Tiểu Thập tìm hai cỗ thi thể về. Khi lửa vừa bùng cháy, Tiểu Thập đã che chở cho nàng an toàn đi ra từ hồ nước. Nàng cũng tính toán để Lưu Vĩnh Phúc ở trong phủ nhìn thấy, nhất định gã sẽ tò mò tới xem, lúc đó thành công giá họa lên đầu Lưu Vĩnh Phúc. Còn nàng đã tráo người thoát thân.

Khi Lưu Vĩnh Phúc mang theo thánh chỉ xuất hiện ở trong phủ, nàng đã đoán được Nguyên Du muốn lấy tính mạng của nàng, có lẽ vì e ngại Nguyên Kỳ nên lão vẫn chậm chạp chưa xuống tay. Đây có thể là lí do trước đó Nguyên Kỳ phải mang nàng giấu đi.

Hơn nữa, để Nguyên Kỳ không nghi ngờ và tất cả mọi người đều tin rằng nàng đã chết, nàng đem chú cá nhỏ bằng vàng mà Nguyên Kỳ tặng, đặt trong tay thi thể kia. Có như vậy mới không khiến Nguyên Kỳ sinh lòng nghi ngờ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng càng thất thần. Rời khỏi nơi đó chính là giải thoát, nhưng những chuyện xảy ra ở nơi đó đã trở thành kí ức cả đời nàng không thể quên.

Không muốn ai nhận ra nên nàng đã nhờ Tiểu Thập tinh thông thuật dịch dung động chút tay chân trên gương mặt mình. Thuật dịch dung ở thời đại này không phải là thứ mặt nạ da người dán lên mặt như nàng từng xem trong sách, mà dùng rất nhiều dược phẩm hòa vào nhau, làm thay đổi dung mạo của nàng khác đi một chút, nó giống như hóa trang ở thời hiện đại.

Hai năm qua, nàng nhờ khuôn mặt này mới đổi được cuộc sống bình yên. Từ sau ngày ấy, nàng không còn là Mộ Dung Ca nữa, nàng là Mộc Khinh.

Về phần hai người trước mắt này, Lưu Tùng Nguyên là đối tác làm ăn của nàng, Lưu Ngữ Yên là muội muội của hắn, cũng là người thân duy nhất của hắn.

Nàng biết Lưu Tùng Nguyên cũng rất ngẫu nhiên. Hắn hay qua lại giữa các nước đầu cơ buôn bán vũ khí, khá có danh tiếng. Ngày ấy, trong quán trà nhỏ ở biên giới Hạ quốc bọn họ vô tình gặp được Lưu Ngữ Yên đang bị mấy tay giang hồ vây quanh. Ngữ Yên có dung mạo thoát tục, đẹp như thiên tiên, dù chưa được sự đồng ý của Lưu Tùng Nguyên đã chạy đi lung tung, bên người lại chỉ mang theo vài tên hộ vệ, bị mấy người trong giang hồ vây quanh đùa giỡn.

Nàng vốn không muốn tham gia, nhưng lúc đó Lưu Ngữ Yên khóc đến quỷ khốc thần sầu, vừa khóc cha khóc mẹ, khóc cả huynh muội. Nàng nhìn bốn phía thấy ai cũng đều lạnh lùng ngó lơ nên đành bảo Tiểu Thập cứu cô bé.

Lưu Tùng Nguyên tới, dùng lễ ân nhân đối đãi với nàng, sau này nàng mới biết quả thật Lưu Ngữ Yên không còn cha mẹ. Vừa đúng lúc nàng cũng muốn đến Lương quốc nên cùng đi với huynh muội bọn họ.

Đi cùng mới biết Lưu Tùng Nguyên buôn bán vũ khí, bởi vậy bèn hợp tác với hắn. Thuận theo tự nhiên, hai năm qua, nàng đưa ra các biện pháp thay đổi vũ khí cho Lưu Tùng Nguyên, giúp hắn trở thành thương gia đệ nhất cung cấp vũ khí, Lưu Tùng Nguyên phụ trách đi lại giữa các nước, còn nàng ở Lương quốc ổn định mọi chuyện.

“Mộc tỷ tỷ, sao tỷ lại thất thần vậy?”

Lưu Ngữ Yên huých nhẹ Mộ Dung Ca, quan tâm hỏi: “Có phải tỷ khó chịu ở đâu không?”

Mộ Dung Ca hồi thần, quay sang cười với Lưu Ngữ Yên: “Tỷ không sao.” lại nói với Lưu Tùng Nguyên, “Đêm nay sẽ có Tiểu thập đi cùng.”

Lưu Tùng Nguyên gật đầu: “Vậy đành làm phiền Mộc cô nương.” Có Mộc cô nương đi cùng, hắn rất yên tâm. Hắn quét mắt về phía Lưu Ngữ Yên, dặn dò. “Không được gây phiền toái đâu đấy!”

“Dạ.” Lưu Ngữ Yên sảng khoái đáp ứng, tròng mắt không ngừng chuyển động, chẳng biết tiểu quỷ này lại đang nghĩ đến “chủ ý tốt” gì ở trong đầu.

Mộ Dung Ca mỉm cười, nhưng khi thấy sắc mặt Lưu Tùng Nguyên hơi thay đổi, nàng lập tức nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: “Lại có chuyện gì phiền toái sao?”

Lưu Tùng Nguyên không ngờ Mộ Dung Ca nhạy bén nhìn ra được.

Hai năm qua, công việc buôn bán vũ khí suôn sẻ đều là nhờ con mắt độc đáo của nàng, khi gặp chuyện nàng rất bình tĩnh trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy, từ tốn giải quyết vấn đề, khiến cho hắn lúc ban đầu khiếp sợ không thôi, bây giờ lại hoàn toàn tin tưởng ở nàng. Thật ra, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bội phục một nữ tử. Lưu Tùng Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta gặp chút ít phiền phức.”