Thiếp Khuynh Thành

Chương 127




Đang mơ màng ngủ, Mộ Dung Ca cảm thấy trên người hơi nóng, cô hồn nhiên gạt chăn ra mà không hay biết trong phòng có thêm một người.

Nguyên Kỳ nhướng mày, vừa đắp chiếc chăn lên lại bị Mộ Dung Ca gạt xuống, khóe miệng hắn khe khẽ ẩn nụ cười. Thật không ngờ tướng ngủ của cô lại nghịch ngợm, đáng yêu như thế, hắn kiên nhẫn kéo chăn đắp lại cho cô một lần nữa. Đến lúc này, Mộ Dung Ca mới có cảm giác bất thường, cô mơ màng mở mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là một mái tóc dài đen nhánh của đàn ông, theo bản năng cô bật thốt: “ Ngươi là ai?”

Đang cúi đầu đắp chăn cho Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, hắn dùng ánh mắt sâu thẳm vây lấy cô. Nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc, Mộ Dung Ca hít sâu một hơi. Đúng là Nguyên Kỳ!

“Mới mấy ngày không gặp, nàng đã quên mất Bổn cung là ai rồi.” – Hắn dịu dàng đắp chăn cho cô, thản nhiên nói. Mộ Dung Ca hơi giật khóe miệng, cô vừa mở mắt ra còn chưa tỉnh táo, làm sao nhận ra hắn ngay được? Hơn nữa hắn cúi đầu, cô chỉ nhìn thấy một mái tóc đen vừa dài vừa mượt, còn đẹp hơn mái tóc được các cô gái ngày ngày chăm sóc. May mà cô còn chưa hỏi hắn là mỹ nữ từ phương nào đến đấy! Cô chớp mắt nhìn hắn kéo chăn cho mình, trả lời: “Đúng là thiếp cảm thấy hơi xa lạ.”

“Mấy ngày nay nàng ăn uống có tốt không?” – Hắn nhẹ mỉm cười, giọng hỏi đầy quan tâm. Mộ Dung Ca vừa tỉnh ngủ, chẳng mấy khi tâm tình tốt, cũng không để ý nhiều nữa, cô tự thả lỏng mình, thoải mái tự nhiên nói chuyện với hắn như với một vị bằng hữu thân thiết: “Ăn không vô.” – Các đầu bếp trong trù phòng đều là những người giỏi, được tuyển chọn cẩn thận, tài nấu ăn cũng khá, nhưng không phải tự khoe khoang chứ tất cả bọn họ đều kém xa cô. Mộ Dung Ca từng thử tự mình xuống bếp, nhưng đều bị mọi người ngăn cản khiến cô có lòng mà không có lực. Chuyện cô muốn làm nhất bây giờ là hồi phục thân thể. Nếu đã quyết định giữ đứa bé lại, cô cần phải thật khỏe mạnh. Nguyên Kỳ nhíu mày, nhìn sâu vào cô, đáy mắt hiện lên sự đau lòng, hắn nói nhẹ: “Nếu nàng đã muốn xuống bếp thì cứ xuống đi.”

Nghe vậy, khuôn mặt Mộ Dung Ca bừng sáng: “Vâng.”

Hắn lại không yên tâm dặn dò: “Nhưng nhất định phải chú ý thân thể.”

Ba canh giờ sau đến thời gian dùng bữa tối. Mộ Dung Ca bước ra từ phòng bếp mới phát hiện Nguyên Kỹ vẫn còn ở đó. May sao hôm nay cô lại làm nhiều thức ăn, vốn định khao Tiểu Thập một bữa, nhưng xem ra hôm nay đành để lại cho hắn rồi. Nguyên Kỳ nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, sắc hương vị đủ cả, trong đáy mắt khẽ trào dâng một thứ tình cảm ấm áp không lời. Hắn nhìn cô gái nhỏ thiếu tự nhiên ngồi đối diện, ánh mắt hiện vẻ dịu dàng, chiều chuộng: “Nàng ăn nhiều một chút.”

Nghe được sự quan tâm trong giọng nói của hắn, lòng Mộ Dung Ca thầm run lên, hơi mất tự nhiên gật đầu. Mộ Dung Ca thích nấu ăn nên từ trước đến nay đều rất chịu khó tìm tòi học hỏi, ở kiếp trước chỉ cần thích món ăn nào cô đều chăm chỉ đi học. Thế nên bạn bè của cô đều được nuôi đến quen miệng, mỗi lần hội họp đều do cô tự mình xuống bếp, rất ít khi đi ra ngoài quán xá. Nhìn nụ cười dần biến mất trên gương mặt Mộ Dung Ca, đôi mắt đen nhánh của Nguyên Kỳ xẹt qua một tia u ám, nhưng nhanh chóng bị hắn giấu đi, không để Mộ Dung Ca đang thất thần hoải niệm biết được. Thức ăn ngon dần kéo suy nghĩ Mộ Dung Ca trở về, cô cố ý làm một vài món ăn thanh đạm, ánh mắt chạm đến bụng dưới hơi nhô ra, lòng chợt giật mình, cô lập tức ngẩng đầu nhìn người ngồi phía đối diện đang từ tốn dùng cơm. Đó là cha của đứa con trong bụng này. Hiện tại hắn đang ngồi đối diện cùng ăn cơm với cô. Mộ Dung Ca biết Nguyên Kỳ giam lỏng cô ở đây thứ nhất là vì không muốn cô trốn đi, thứ hai là muốn bảo vệ cô an toàn, cuối cùng là hắn đang muốn lợi dụng cô để đạt được một mục đích nào đó. Nhưng bị giam ở chỗ này cũng giống như bẻ gãy đôi cánh của cô vậy. Nếu như cô bằng lòng cam chịu để số phận mình bị hắn nắm trong tay, không kiềm chế được mà trầm mê vào sự dịu dàng thỉnh thoảng hắn mang đến, chắc chắn cô sẽ dần dần bước trên con đường hủy diệt không thể quay đầu lại. Vậy nên, cô đành phải vờ như không thấy sự quan tâm dịu dàng tỏa ra từ đôi mắt ấy.

“ Nàng ăn thêm một chút cháo đi.” – Nguyên Kỳ nhắc nhở.

“Vâng” Mộ Dung Ca mỉm cười. Mấy ngày này ăn uống đều không có khẩu vị, thỉnh thoảng ăn được một vài miếng đã không muốn ăn nữa. Nếu bây giờ mà ăn quá nhiều, ngược lại sẽ không tốt cho tiêu hóa, dễ khiến bản thân khó chịu.

Ngừng đũa một lát, cô để mình dần thích ứng với sự dịu dàng bất ngờ của hắn, vì không tập trung nên khi ăn cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì, dù rằng đây là những món cô đã dụng tâm nấu nướng. Vốn cho rằng dùng xong bữa tối hắn sẽ rời đi, nhưng thật không ngờ lại định ở đây nghỉ ngơi một đêm.

“Mấy ngày này Bổn cung không bận việc gì, sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.” – Nói xong Nguyên Kỳ vào thư phòng chọn một quyển sách, rồi đến bên trường kỷ nơi Mộ Dung Ca thường nằm, ngồi xuống nhà nhã đọc sách, tự nhiên như ở trong phòng mình. Mộ Dung Ca thấy thế càng không biết nói gì, sao hôm nay hắn lại có tâm trạng tốt như vậy? Nhìn hắn nằm ở chỗ quen thuộc thường ngày của mình, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cô cũng chỉ có thể khẽ bĩu môi, uống một hớp nước, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

“Mộ Dung Ca, hãy sinh con nối dõi cho Bổn cung”. Hắn để sách xuống, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay gạt lọn tóc rối trên trán giúp cô. Hơi thở lạnh băng của hắn phả vào mặt làm cô giật mình nhìn xuống, một lát sau mới khẽ mỉm cười tươi như hoa, gật đầu: “Vâng.”

Chỉ một thoáng chần chừ nhưng cô vẫn đồng ý lại khiến đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của hắn thoáng hiện lên màu sắc vui mừng, khuôn mặt từ từ giãn ra như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ.

“Mộ Dung Ca…”

“Vâng.”

“Bổn cung muốn tâm tư nàng cũng thật lòng muốn sinh con cho Bổn cung, chứ không phải thuận theo ý của Bổn cung mà trả lời. Trong thiên hạ này, chỉ có nàng mới có thể sinh con của Bổn Cung.” – Hắn ngồi cạnh, vươn tay ôm cô vào lòng, giọng nói êm dịu phảng phất như một ngọn gió mát lành thổi tới, nhẹ mơn man trên bức tường thành cao dày được dựng lên trong lòng Mộ Dung Ca. Hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, đôi môi đỏ như son dần trở nên tái nhợt, nhưng khóe miệng cong cong cười mềm mại trên gương mặt cô vẫn được giữ nguyên. Mộ Dung Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết vào cuối thu, lá vàng rụng lả tả làm khoảnh sân vừa được quét dọn sạch sẽ lại bị phủ một tầng lá khác. Thời gian không còn nhiều, cô… không thể đợi.

“Thiếp… rất vui mừng” – Cô nhẹ nhàng cau đôi mày liễu, sau một khắc do dự, quay đầu nhìn về phía hắn, nụ cười sáng lấp lánh như ánh ngọc.

Dứt lời, Mộ Dung Ca chủ động dựa vào lòng Nguyên Kỳ. Vốn tưởng rằng, ngực của hắn vẫn lạnh băng như trước, nhưng hôm nay lại khác, trên người hắn tỏa ra hương thơm đặc biệt, thoang thoảng bình yên, được vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn ôm lấy khiến lòng cô dần yên ổn.

“Nàng nên đề phòng Triệu Tử Tẫn. Hắn đã không còn là con trai trong phủ tể tướng, em trai của nàng nữa.” Hắn nhẹ nhàng cẩn thận ôm cô vào trong lồng ngực, thấy cô buồn ngủ, dường như không phòng bị với hắn nữa, đôi con ngươi đen thẫm của hắn nhẹ nhàng lóe lên một tia sáng ấm áp. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, hắn thì thầm khuyên nhủ.

Mộ Dung Ca đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời hắn nói, trái tim cô bỗng đau đớn như bị ai đó bóp nghẹn, thậm chí còn khiến cho thân thể cô run nhẹ. Tẫn Nhi… Khi còn ở Khánh Vương phủ, nó đã không màng nguy hiểm xâm nhập vào nơi quỷ quái đó, chịu đựng mọi tiếng cười nhạo chỉ vì muốn cứu cô. Cậu bé xinh đẹp ấy đã bỏ trốn cùng cô, cả hai cùng nướng thịt giữa trời. Nó còn bảo, muốn ở cạnh tỷ tỷ cả đời. Nếu cái thế giới này là nơi chỉ vì quyền lợi mà quên hết tất cả, thì cô còn có thể tin tưởng vào điều gì đây?

Nguyên Kỳ nhìn khóe mắt Mộ Dung Ca lấp lánh nước mắt, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng: “Hắn có thể làm hại tất cả mọi người nhưng có lẽ sẽ không bao giờ làm nàng bị tổn thương đâu.” Chỉ có điều, nếu Triệu Tử Duy đăng cơ làm Hoàng đế, liệu Triệu Tử Tẫn có còn giữ vững được ý nghĩ đó hay không? Mộ Dung Ca vẫn không mở mắt, càng lúc càng vùi mặt sâu vào ngực Nguyên Kỳ. Hắn nhìn hành động này của cô, ánh mắt thâm trầm khẽ lóe lên, dịu dàng nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.” —-bamholyland.com—– Khi Mộ Dung Ca mở mắt ra đã là ngày hôm sau. Người làm trong phủ bẩm báo, Nguyên Kỳ đã đi lúc trời còn chưa sáng. Khi cô tỉnh lại mặt trời đã lên cao, tránh để bụng rỗng, cô miễn cưỡng ăn một chén cháo. Đến bữa trưa thì Như Băng đến.

Ngày hôm qua bởi vì có Nguyên Kỳ ở đây nên Như Băng không xuất hiện. Hơn nữa từ ngày Như Băng thẳng thắn nói rằng mình biết được nguyên nhân cái chết của Bích Nhu nhưng lại không nói cho cô biết người đứng sau lưng là ai, giữa cả hai dường như đã xuất hiện khoảng cách. Khi gặp mặt không còn nói chuyện thoải mái được như trước. Như Băng bưng một chén thuốc dưỡng thai đến. Vốn thuốc dưỡng thai của Mộ Dung Ca đều do Gia Kiệt tự mình mang đến, nhưng hôm nay lại đổi thành Như Băng. Mộ Dung Ca nhăn mày nhìn chén thuốc an thai đen đặc, việc khó khăn nhất mỗi ngày của cô là uống thuốc. Thuốc Đông y ở cổ đại đều sắc nguyên chất, rất khó uống. Bưng chén thuốc lên, cô nhìn qua khóe mắt yên lặng quan sát vẻ mặt của Như Băng. Từ chén thuốc thoang thoảng một mùi máu tươi khó nhận ra. Lòng cô thoáng trầm xuống, miệng cười nhạt, lập tức buông chén thuốc xuống, nhìn thẳng vào Như Băng đang đứng thất thần bên cạnh, giọng nói mang theo hơi thở nguy hiểm: “Như Băng, vì sao cô lại làm như vậy?” Sắc mặt Như Băng trắng bệch, nụ cười nhẹ trên môi đổi thành cười khổ, nàng đứng đối mặt với Mộ Dung Ca mà dường như đang nhìn vào kí ức: “Tôi đã từng nói, cô có ơn với tôi, tôi sẽ không làm hại cô.”

Mộ Dung Ca im lặng, chờ Như Băng nói tiếp. “Có thể cô không biết, khi còn bị tra tấn ở trong nhà giam, tôi đã biết cả đời này mình không thể có con được nữa. Biết tin cô có thai, tôi rất vui. Đối với cô… tôi bắt buộc phải hủy cái thai trong bụng cô. Thái tử là thật lòng với cô, cho dù Lâm Thiện Nhã có lấy lại được sủng ái thì cũng không bao giờ có thể lay chuyển được địa vị của cô trong lòng Thái tử. Thế nhưng, Mộ Dung Ca à, đứa bé này cô không thể giữ lại được. Nó sẽ đưa tới họa sát thân!” – Như Băng bước tới gần Mộ Dung Ca, trong đôi mắt kiều diễm tràn đầy lệ nóng, còn có cả sự tuyệt vọng. “Người đứng sau lưng cô là ai?” – Mộ Dung Ca chăm chú nhìn Như Băng, từ buổi nói chuyện hôm trước, cô đã biết ở sau lưng Như Băng có một người đang khống chế nàng ấy. Nhưng rốt cuộc thì người đó là ai? Nước mắt Như Băng tuôn rơi như mưa, không ngừng lắc đầu, tuyệt vọng nhìn cô, lặp đi lặp lại: “Muộn rồi”

Mộ Dung Ca nhăn mày, Như Băng nói những lời này là có ý gì? Bỗng nhiên, bụng dưới truyền đến một cơn đau.