Cách chơi này không hoàn toàn so kỹ thuật bắn mà còn luận về vận may, thoạt trông đúng là không quá tổn thương hòa khí, chỉ là khi nghe hai chữ “phần thưởng”, ý cười trên mặt những kẻ ranh ma ở đây tuy không đổi nhưng trong lòng không khỏi rùng mình. Phía dưới có một lão thần chính trực không xem trọng thái tử Nam Chiếu muốn khuyên can thánh nhân nhưng bị Lục Thời Khanh lặng lẽ đè mu bàn tay lại, ra hiệu không được.
Lão thần cũng biết vào lúc này mà nói leo vào là vi phạm lễ quân thần, đành vung ống tay áo, kiềm chế căm phẫn không lên tiếng.
Huy Ninh Đế trầm ngâm chốc lát rồi nhanh chóng cất tiếng cười to:
– Cách chơi này thú vị, cứ làm theo lời thái tử.
Sau đó ông ta quay đầu dặn thái giám:
– Mau cho người đi “sắp xếp”.
Lục Thời Khanh vừa nghe ý “sắp xếp” trong lời lão hoàng đế, nghĩ là ông không tiện hẹp hòi không chịu thưởng, nhưng lại sợ lỡ Tế Cư thắng thật sẽ giở công phu sư tử ngoạm, nên định phái người gian lận chút xíu.
Tế Cư nghe vậy mỉm cười, vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón út, im lặng không nói gì.
Lục Thời Khanh chú ý tới động tác đó của hắn ta, nhẹ nhàng chớp mắt, nghịch tách trà trong tay, ngước mí mắt nhìn hắn ta, thấy hắn ta nhìn lại thì mượn tách trà thay thế, kính từ xa.
Tế Cư thân thiện đón nhận, ngửa đầu xem trà như rượu, uống một hơi cạn sạch.
Nhanh chóng có người bắt mấy con chim trong lồng cột vải lên. Huy Ninh Đế trông có vẻ tâm trạng rất tốt, quay đầu nhìn các nhi tử có mặt:
– Mấy đứa tụi con, ai muốn so tài với thái tử?
Nhị hoàng tử Trịnh Tế lập tức lên tiếng đồng ý.
Từ khi chuyện mỏ sắt Lĩnh Nam bị lộ, nhị hoàng tử bị giam lỏng trong phủ hơn nửa năm cuối cùng được thánh nhân đặc xá, bây giờ thấy phụ hoàng mong có người có thể áp chế Tế Cư, hắn liền đứng ra. Hắn là người học võ, chơi ná đương nhiên không thể thiếu phần.
Huy Ninh Đế hài lòng gật đầu, lại hỏi mấy nhi tử khác, đương nhiên bỏ qua cửu hoàng tử xưa nay ốm yếu, cuối cùng gọi thêm ba người nữa bao gồm Trịnh Trạc và hai võ tướng tham gia tỷ thí, nói xong ông ta nhìn Nguyên Ngọc:
– Thế Sâm cũng chơi nhé?
Nguyên Ngọc khoát tay từ chối:
– Thưa bệ hạ, thần sẽ làm ngài mất mặt mất, ngược lại tài bắn của xá muội khá tốt, bệ hạ không ngại thì có thể bảo muội ấy thử ạ.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy khựng lại, chột dạ nhìn Lục Thời Khanh. Nàng bắn giỏi, giỏi tới mức bắn khiến thám hoa lang ngã ngựa trước đám đông, nhếch nhác như chó gặm bùn.
Lục Thời Khanh cau mày khó hiểu.
Nàng nhìn y như vậy làm gì, chẳng lẽ đã có giác ngộ của vị hôn thê, xuất đầu lộ diện phải được y đồng ý?
Y chớp chớp mắt, ra hiệu nàng cứ chơi đi, y không ngại.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn giống như không nhìn thấy, bĩu môi xoay qua thánh nhân, nói rất không tình nguyện:
– Tứ Nhàn không chơi đâu bệ hạ. Những con chim này đáng yêu như thế, tại sao phải bắn chết chúng? Thực quá tàn nhẫn.
Huy Ninh Đế bị nàng nói làm nghẹn, tựa như bị một tiểu nha đầu chỉ trích mình tàn bạo vô đạo, rất khiến người ta xấu hổ. Ông trầm ngâm rồi nói:
– Vậy con nói xem, nên làm sao mới không tàn nhẫn?
Nguyên Tứ Nhàn vốn chỉ kiếm cớ để tránh lộ kỹ năng bắn của mình trước mặt Lục Thời Khanh, không ngờ thánh nhân lại chịu đổi quy tắc vì nàng, nàng đành nói:
– Chi bằng… lấy được dải lụa có đánh dấu mà chim không chết mới được tính.
Mắt Huy Ninh Đế sáng lên, đưa ngón trỏ ra chỉ nàng, khen ngợi:
– Cách này càng thú vị!
Mấy hoàng tử và võ tướng tức khắc tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng. Thú vị? Dùng đạn kim loại bắn chim, phải để chim rơi xuống đất nhưng không được chết, đây không phải thú vị, căn bản là làm khó chim mà.
Nhưng thánh nhân đã lên tiếng, không ai dám trái lời. Tế Cư cũng gật đầu tỏ ý tán thành, còn khen Nguyên Tứ Nhàn có thiện tâm.
Nguyên Tứ Nhàn giật giật khóe môi ngoài cười trong không cười với hắn ta, do thánh nhân đã đổi quy tắc vì nàng nên nàng không tiện thoái thác nữa. Cuộc tỷ thí bắt đầu, nàng cùng các hoàng tử và võ tướng đứng trên võ đài.
Bảy cái lồng chim tơ vàng được mở ra từng cái một, khoảng không trên Tự Vũ đình thoáng chốc có hàng trăm con chim với màu lông khác nhau tung cánh bay, khiến mọi người thi nhau ngước đầu nhìn.
Một võ tướng muốn tranh thủ nhanh, nắm chặt ná trong tay, lập tức chọn một con ở gần bắn một viên, nhưng không ngờ ra tay quá mạnh, bắn trúng phóc ngực chim. Chim ỉu xìu rơi xuống đất, chết ngắc ngay.
Cung nhân khom người tiến lên xử lý, nhặt chim chết cho vào giỏ.
Có vết xe đổ này phía trước, nhị hoàng tử ra tay cẩn thận hơn, cố khống chế phương hướng và sức mạnh, để đạn kim loại thuận lợi sượt qua cánh. Lần này đã xem như tương đối tinh chuẩn, tiếc là không đủ làm rơi chim, ngược lại bứt dây động rừng, khiến nó sợ che cánh đậu lên góc mái nhà.
Mấy người còn lại cũng liên tiếp thất bại, trên võ đài chỉ còn lại Nguyên Tứ Nhàn, Trịnh Trạc và Tế Cư là chưa từng ra tay, ba người từ đầu đến cuối chỉ im lặng quan sát, đợi đến khi một cơn gió đông thổi qua, họ mới dường như đồng thời nghĩ ra, cùng giương ná, bắn một viên đạn kim loại về hướng bầy chim tụ tập ở phía đông.
Một nháy ba phát, ba hòn đạn tung lên trời nhưng không trúng con nào cả, ngược lại lại xuyên qua bầy chim, bọn chim hoảng sợ thi nhau chạy trốn, cùng va vào màn nước. Màn nước mỏng nhẹ, bị gió thổi hơi chếch vào trong, thấm ướt cánh chim. Vài con chim non lông thưa thớt vì không chịu nổi sức nặng nên giảm tốc độ vỗ cánh, từ từ rơi xuống đất.
Huy Ninh Đế vỗ tay ba cái liên tục, khen:
– Hay!
Lương hoàng hậu bên cạnh cũng mỉm cười thì thầm với ông ta:
– Lục lang và Tứ Nhàn tài trí hơn người.
Lục Thời Khanh nghe vậy cười bất lực. Cười là cười Nguyên Tứ Nhàn đích thực thông minh nhạy bén, bất lực là bất lực nàng cùng Tế Cư, Trịnh Trạc có sự ngầm ăn ý tự nhiên.
Cung nhân do dự xem mấy con chim rơi xuống này nên tính cho ai, tiến lên cầm dải lụa xem, thấy không dải nào có số thì bỏ hết chúng vào trong giỏ, ra hiệu cuộc tỷ thí tiếp tục.
Mấy hoàng tử và võ tướng còn lại thấy vậy, liên tiếp bắt chước cách làm của ba người, chờ thời hành động. Duy chỉ có nhị hoàng tử hình như hơi bất mãn Trịnh Trạc, sắc mặt u ám, cánh mũi phập phồng, tự dùng cách cũ bắn chim, qua vài lần thì cũng nắm được chừng mực, kiếm được vài dải lụa, chỉ là đều không viết số.
Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy lại dừng lại quan sát. Hiện tại các con chim trên khoảng không Tự Vũ đình đa phần đều lông cánh đầy đủ, vốn không dễ bị nước suối làm tổn hại, huống hồ đã có đồng liêu hi sinh phía trước, càng không tới mức trúng kế cũ. Nàng nghi ngờ Huy Ninh Đế an bài tương đối ít số, bắn lung tung không mục đích như nàng, chi bằng tìm xem rốt cuộc con nào là đối tượng nên bắn.
Nàng suy tư chốc lát, lấy ná bắn một con chim tới gần màn nước, nhưng không bắn trúng thân chim mà để đạn kim loại bắn vào dải lụa treo lơ lửng trên cổ nó. Tơ lụa màu vàng sáng tung bay hướng vào màn nước, thoáng chốc bị nước thấm ướt, màu sắc sẫm hơn vài phần.
Nàng nheo mắt nhìn, thấy rõ bên trên không hề có vết mực nào thì chuyển qua tìm con khác.
Biện pháp này xem như xảo trá, trông giống đang lừa đảo nhưng đúng là không trái quy tắc, chỉ là nàng bắn liên tiếp mấy viên mà vẫn chưa thể thấy cái viết số.
Một nén nhang sau, chim trên khoảng không Tự Vũ đình ngày càng ít, chỉ còn lác đác vài con nhưng mọi người đều không thu hoạch được gì, Nguyên Tứ Nhàn hơi bình tĩnh lại. Có lẽ Huy Ninh Đế căn bản không chuẩn bị cái viết số.
Nhưng nàng chưa nghĩ thông lão hoàng đế sẽ ăn nói thế nào với Tế Cư?
Chờ chim rơi hết, người ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, lòng không khỏi hiện ra cùng nghi vấn với Nguyên Tứ Nhàn. Lão hoàng đế lo Tế Cư giở công phu sư tử ngoạm là điều có thể lý giải, nhưng bỡn cợt người ta trước mặt nhiều người như thế e là không ăn nói được.
Ngay lúc mọi người lo lắng khó hiểu, Lục Thời Khanh đột nhiên nhìn Nguyên Tứ Nhàn, bàn tay giấu trong tay áo chỉ lên trên theo hướng mà chỉ nàng có thể thấy.
Nguyên Tứ Nhàn bừng tỉnh, bắn mạnh về phía mái hiên đình nơi y chỉ, một tiếng ầm lớn vang lên, bên ngoài màn nước, một con chim màu nâu nghe tiếng chấn động.
Mọi người kinh ngạc vì vẫn còn một con lọt lưới, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, con chim này có lẽ vốn không phải được thả từ trong lồng mà là trước đó do Huy Ninh Đế lặng lẽ an bài đặt nó ở ngoài mái hiên đình. Dải lụa nó mang theo đương nhiên có viết số.
Dù sao vừa nãy có hàng trăm con chim bay trong đình, chạy ra ngoài một con cũng không có gì lạ, dù trong lòng Tế Cư có ý kiến cũng không thể trở mặt với thánh nhân. Như vậy, trò chơi này có thể linh hoạt rồi.
Nguyên Tứ Nhàn sau khi thành công làm chim sợ thì không hề dừng lại mà bắn luôn phát thứ hai, lần này bay về phía chim.
Nhưng Huy Ninh Đế rốt cuộc đã đánh giá thấp bản lĩnh Tế Cư. Khoảnh khắc Nguyên Tứ Nhàn ra tay, hắn ta cũng nhanh chóng giương ná, tuy chậm hơn nàng một chút nhưng lực tay kinh người, kỹ năng bắn siêu chuẩn, bắn rơi đạn kim loại của nàng không hề sai lệch, liền sau đó đuổi theo con chim bay trốn đi xa kia một phát.
Trịnh Trạc chợt ngẩng đầu, vội bước lên trước, cũng bắn ra một viên gần như cùng lúc.
Lúc này chim đã bay xa, cách lớp màn nước chỉ có thể thấy cái bóng mờ mờ nhưng hai viên đạn lại truy kích chuẩn xác không sai sót, sau khi phá vỡ màn nước cũng gần như không chậm lại, cùng bắn trúng thân chim.
“Phịch” một tiếng vang lên, chim rơi xuống đất, trong lòng mọi người không khỏi căng thẳng, Nguyên Tứ Nhàn cũng đã dự tính được kết quả: mục đích của Trịnh Trạc không phải cầu thắng mà là không cho Tế Cư thắng, nên viên đạn đó đương nhiên là bắn cho chết, không cần nhìn cũng biết chim chắc chắn đã toi mạng.
Cung nhân vội chạy xuống dưới đình cao để nhặt, chốc lát sau trình xác chim lên, nói với Huy Ninh Đế vẫn chưa thể yên tâm:
– Hồi bẩm bệ hạ, dải lụa trên cổ chim này có viết số nhưng chim đã chết, hai viên đạn, một viên bắn vào ngực chim, một viên bắn vào cánh chim ạ.
Ý là, người bắn vào ngực chim làm mất mạng chim, còn người bắn vào cánh chim là người thắng thu được dải lụa. Nhưng vấn đề là, đạn kim loại đều giống nhau, mà người có mặt đa phần đều không có nhãn lực nhìn rõ bên nào là bên thắng, dù thực nhìn rõ cũng không nói thuyết phục được, đương nhiên cũng không thể phán định thắng bại.
Đây là trí tuệ của Tế Cư. Nếu hắn ta cũng bắn vào ngực chim, Huy Ninh Đế đương nhiên sẽ tuyên bố hai người cùng thua nhưng tình huống trước mắt hơi hóc búa, lão hoàng đế đã chơi xấu một lần, nếu lại nói phần thưởng này chẳng cho ai cả thì thực hơi kỳ cục, ông ra hiệu mọi người về chỗ ngồi, sau đó nói:
– Nếu đã như vậy, trẫm sẽ xem xét cho lục lang và thái tử mỗi người nửa phần thưởng.
Lão hoàng đế nói nghe hay lắm. Hai chữ “xem xét” nói rõ thắng bại bất phân, lẽ ra không có thưởng, nhưng ông sẵn lòng ban ân nên mới cho. Đây là chiếm thượng phong trước, tránh Tế Cư đưa ra yêu cầu quá đáng, nếu hắn ta vẫn mặt dày nêu ra thì ông vẫn có thể “xem xét” từ chối.
Theo lễ nghi, Huy Ninh Đế vốn nên hỏi Tế Cư trước xem muốn phần thưởng gì, nhưng có lẽ hơi bất mãn với hành vi hắn ta tranh đoạt, bắn rơi đạn của Nguyên Tứ Nhàn nên ông quay đầu cười híp mắt hỏi Trịnh Trạc trước:
– Lục lang muốn gì nào?
Kỳ thực Huy Ninh Đế đã rất hài lòng với biểu hiện của Trịnh Trạc hôm nay, dù hắn không mở miệng, tương lai cũng sẽ được ban thưởng. Trịnh Trạc xem xét thời thế, đương nhiên chọn lấy lui làm tiến, nói:
– Thưa, con không muốn gì cả, chỉ là gần đây thời tiết nóng ẩm, muỗi mòng quấy rối, con nghe nói mẫu thân đêm ngủ không an giấc, nếu phụ hoàng có thể ban chút hương cho mẫu thân, con vô cùng cảm kích.
Huy Ninh Đế càng hài lòng đứa con trai này, không ngớt khen hắn hiếu thảo, lập tức dặn thái giám an bài cho mẫu thân Trịnh Trạc, tức Tiết tài nhân. Còn về nửa “phần thưởng”, đương nhiên không so đo nữa.
Thưởng bên này xong, Huy Ninh Đế mới nhìn Tế Cư:
– Thái tử muốn gì?
Vẻ mặt Tế Cư hơi khó xử, đáp:
– Thứ tôi muốn, e không cách nào dùng “nửa” để tính.
Trong lòng mọi người run sợ, không thể tính là nửa, chẳng lẽ là một tòa thành?
Huy Ninh Đế nhướng mày:
– Thái tử nói thử xem.
Tế Cư im lặng, đưa tay gỡ nhẫn ngọc trên ngón út xuống:
– Tôi muốn xin bệ hạ cho cưới chủ nhân chiếc nhẫn ngọc này.
Nguyên Tứ Nhàn và Thiều Hòa cùng ngẩng đầu.
Bốn bề xôn xao, các thần tử nhìn nhau, dường như đều nghi hoặc chủ nhân đó là ai. Ngay cả Huy Ninh Đế cũng là quý nhân hay quên, nhất thời không có đầu mối gì, căn bản không nhớ chuyện chiếc nhẫn ngọc này là thế nào.
Lục Thời Khanh nhàn nhạt chớp chớp mắt, không nói gì.
Tế Cư bắt đầu giải thích:
– Trước đây, Nam Chiếu từng cống cho bệ hạ một khối ngọc thô thượng hạng, cái nhẫn ngọc kiểu nữ này có lẽ là bệ hạ mời người làm xong ban cho quý tộc trong triều. Chủ nhân của ngọc hôm nay cũng ở ngay đây.
Huy Ninh Đế lúc này mới láng máng nhớ ra đúng là có chuyện này, nghe vậy tiếp tục nhớ lại xem đã ban nhẫn ngọc cho ai. Lương hoàng hậu đã nhớ rõ đầu đuôi trước, nhất thời biến sắc, nhìn nữ nhi.
Sắc mặt Thiều Hòa trắng bệch, siết chặt ống tay áo, tiếp đó thấy Tế Cư nhìn sang, cười nói với nàng ấy:
– Chính là Thiều Hòa công chúa.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày. Nàng vốn tưởng Tế Cư ngộ nhận nhẫn là của nàng nên mới nói vậy để khiêu khích Lục Thời Khanh. Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta sớm đã điều tra rõ chủ nhân chân chính của nhẫn, ngay lúc bắt đầu đã nhắm tới Thiều Hòa.
Nếu người Tế Cư muốn cưới là nàng thì không cần lo lắng nhiều, Huy Ninh Đế dù sĩ diện lẩm cẩm đến mấy cũng không tới mức vì một trận tỷ thí như vậy mà làm bừa, để một người đã có hôn ước như nàng tái giá cho thái tử nước khác, khiến Đại Chu thành trò cười cho thiên hạ, nhưng bây giờ đối tượng đổi thành Thiều Hòa thì ngược lại hơi khó xử.
Huy Ninh Đế là người ngồi ở vị trí cao nhiều năm, từng trải qua sóng gió, dù trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn không mảy may để lộ, chỉ ra vẻ bừng tỉnh, thậm chí không hỏi chiếc nhẫn này sao lại tới tay hắn ta, ông im lặng rồi cười nói:
– Như vậy, đúng không thể tính là “nửa”, thái tử chi bằng đổi phần thưởng khác đi.
Tế Cư cũng cười thản nhiên:
– Nếu tôi thể hiện đủ thành ý để bù đắp nửa kia thì sao?
Bốn bề lặng ngắt như tờ, lúc mới đầu, Thiều Hòa ngẩng đầu, sau đó luôn cụp mắt im lặng, chỉ là bàn tay trong tay áo khẽ run.
Lương hoàng hậu nhìn Huy Ninh Đế với ánh mắt đầy cầu khẩn van xin, nhưng quả nhiên thấy ông hơi dao động, không nói quá cùng đường mà đổi thành thăm dò:
– Thái tử dùng phần thưởng tỷ thí để cầu hôn nữ nhi của trẫm đã là không hợp lễ nghi, huống hồ Thiều Hòa là hòn ngọc quý trên tay trẫm, tuyệt đối không phải chút “thành ý” tùy tiện là có thể gả đi Nam Chiếu xa xôi.
Ý là muốn nghe xem hắn ta có thể đưa ra được gì.
Tế Cư gật nhẹ đầu:
– Tế Cư hiểu. Khẩn xin bệ hạ di giá đến Tử Thần điện, dời bước trò chuyện.
Huy Ninh Đế im lặng rồi vỗ mu bàn tay hoàng hậu để vỗ về, sau đó tuyên bố tan tiệc, rồi ra hiệu Tế Cư đi theo ông.
Mọi người nhìn theo thánh nhân rời đi, lòng đều thầm suy đoán Nam Chiếu làm vậy có dụng ý gì, nhưng không dám để lộ trước mặt hoàng hậu, chờ các quý nhân lần lượt rời đi mới bắt đầu xì xào bàn tán.
Nguyên Tứ Nhàn bất an trong lòng, chào a huynh một tiếng rồi đi theo Lục Thời Khanh, chờ khi lên xe ngựa của y, xung quanh không có ai mới vội hỏi:
– Nam Chiếu làm vậy là sao thế?
Lục Thời Khanh không đáp, cúi đầu nhìn hai vết đỏ trên ngón tay nàng, y nắm tay nàng qua, khom người lấy ra một bình sứ trong hòm thuốc chuẩn bị sẵn để dưới xe ngựa, bôi thuốc mỡ bên trong lên cho nàng.
Hai vết đỏ này do bị dây ná ghì mà ra. Tuy Nguyên Tứ Nhàn xem như có chút trình độ về võ học nhưng dẫu sao cũng da non thịt mềm, cuộc tỷ thí ban nãy khó tránh tổn thương tay.
Nàng cúi đầu nhìn động tác cẩn thận của y, không khỏi nghẹn, trầm mặc rồi nói:
– Chút vết thương nhỏ này không cần bôi thuốc mỡ đâu.
Xong nàng lại thở dài:
– Ta vẫn là hơi chậm, nếu không cho Tế Cư cơ hội lấy phần thưởng là tốt rồi.
Lục Thời Khanh đợi bôi thuốc xong cho nàng mới ngước mắt nói:
– Nàng đã làm rất tốt rồi. Chuyện này không liên quan nàng. Nếu Tế Cư ở thế bắt buộc thì dù không có trận tỷ thí hôm nay, không có chiếc nhẫn kia, hắn ta vẫn chuẩn bị xong xuôi để nêu ra. Còn nếu hắn ta không ở thế bắt buộc, không đưa ra được điều kiện đủ khiến thánh tâm dao động thì Thiều Hòa đương nhiên sẽ không bị hi sinh.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày hỏi:
– Chàng cảm thấy là loại nào?
Lục Thời Khanh nhìn nàng:
– Nàng đã biết đáp án.
Nếu không, nàng hà tất cau mày.
– Tế Cư thật có thể đưa ra điều kiện khiến thánh nhân chịu nhả?
Lục Thời Khanh gật đầu.
Nàng hận Nam Chiếu, vội nói:
– Tuy hành động này của Tế Cư không có quan hệ nhân quả với nhẫn, nhưng Thiều Hòa trước đây dẫu sao cũng thật lòng giúp chàng… chàng có cách nào khiến thánh nhân đổi ý không?
Trước đây nàng không nhắc căn nguyên chuyện chiếc nhẫn với Lục Thời Khanh, mặc nhận rằng với năng lực của y chắc chắn có thể tra được đầu đuôi, nên bây giờ nàng không giải thích nhiều.
Lục Thời Khanh trầm mặc một lát rồi nói:
– Ta hiểu đại nghĩa, cũng biết ân tình, nhưng điều kiện mà Tế Cư sẵn sàng đưa ra e không phải thứ chỉ với mồm mép của ta là có thể lật đổ. Chuyện này, ta lực bất tòng tâm.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày vẫn muốn nói tiếp nhưng bị y cương quyết ngắt đi:
– Nàng muốn ta liều chết can ngăn sao?
Y nhìn nàng chăm chú:
– Nguyên Tứ Nhàn, ta không sợ chết, nhưng nếu ta không tiếc mọi giá để bảo vệ Thiều Hòa, người phải hi sinh đổi thành nàng thì sao?