Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 67




Chuyện hẹn Nguyên Tứ Nhàn, đương nhiên Trịnh Trạc có nói trước một tiếng với vị hôn phu của người ta, cũng nói rõ lý do và địa điểm. Lục Thời Khanh hôm qua vô cùng độ lượng nói được, trông không có gì khác lạ.

Nhưng Trịnh Trạc đã đánh giá thấp bản lĩnh âm hồn bất tán của gã này. Trước mắt chỉ mới giờ tỵ, e là Lục Thời Khanh đã âm thầm dùng quỷ kế khiến đại triều tan sớm, sau đó chắp cánh bay tới đây.

Nhìn bước chân ung dung của “Từ Thiện” lúc này, Trịnh Trạc giễu cợt trong bụng, nhưng ngoài mặt đành thay y lấp liếm:

– Là ta hẹn Từ tiên sinh cùng tới.

Nguyên Tứ Nhàn thu ánh mắt lại, thần sắc không khỏi căng thẳng:

– Có đại sự à?

Nếu không sao lại tụ tập ba người? Trước đây chưa bao giờ phô trương thế này cả.

Trịnh Trạc gật đầu:

– Là chuyện liên quan tới Điền Nam vương, có điều hôm qua ta và Từ tiên sinh đã thương nghị suốt đêm đưa ra kế sách ứng phó, hôm nay mời huyện chúa tới, một là mong cô bớt lo, hai là muốn bàn với cô những chuyện về sau.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Thời Khanh đã tới thạch đình. Nhưng Nguyên Tứ Nhàn vừa nghe chuyện này liên quan tới phụ thân liền không còn tâm tư chào hỏi y nữa, chỉ thoáng gật đầu với y rồi vội hỏi Trịnh Trạc:

– Khương Bích Xán muốn nhắm vào cha tôi?

Câu chào lịch sự của Lục Thời Khanh tức khắc nghẹn ngay bên mép.

Được rồi, không chào thì không chào, dù sao là chào Từ Thiện mà, chào cũng như không thôi.

Y thở dài trong bụng, tìm lan can đình dựa vào mặt kia của núi đá ngồi xuống.

Bên vách núi quá nguy hiểm, y không muốn lát nữa thấy Nguyên Tứ Nhàn và Trịnh Trạc mắt đi mày lại mà giận quá ngã chổng vó.

Trịnh Trạc nhìn y, thầm dở khóc dở cười, nhưng ngoài mặt thì tiếp lời của Nguyên Tứ Nhàn, giải thích:

– Người hôm qua đúng là Khương tiểu nương tử không sai. Sau khi Khương gia sa sút, Khương tự khanh gửi gắm nàng ấy cho tam ca, hi vọng tam ca niệm tình ông ta không có công lao cũng có khổ lao mà chiếu cố nữ nhi thay ông ta.

“Tam ca” ở đây là chỉ Bình vương.

Trước đây sau khi chuyện mỏ sắt Lĩnh Nam bị lộ, tuy Huy Ninh Đế không có chứng cứ xác thực nhưng trong lòng biết rõ Khương Dân làm việc cho Bình vương, bởi vậy dù ông ta không động đến Bình vương cũng kiên quyết trừ khử Khương gia, một mặt là cho Bình vương một lời cảnh cáo, mặt khác là bẻ gãy cánh của Bình vương.

Bình vương vốn xử lý chuyện này rất tốt, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Nguyên Tứ Nhàn mơ đúng chỗ hiểm, vì chuyện xảy ra đột ngột nên chỉ có thể chịu thiệt ngầm chứ không dám thử bảo vệ Khương gia, tránh chọc giận Huy Ninh Đế hơn nữa.

Nói cách khác, Bình vương đã vứt bỏ Khương gia. Như vậy cái gọi là “chiếu cố” Khương Bích Xán có lẽ không phải là “chiếu cố” trên mặt chữ. Trịnh Trạc chỉ là nói hàm súc thôi.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lục Thời Khanh liếc nàng. Đối với loại chuyện này, nàng dường như luôn rất hiểu.

Trịnh Trạc tiếp tục nói:

– Nàng ấy thừa nhận Khương gia trước đây đích thực làm việc cho tam ca, nhưng sau khi phụ thân nàng ấy bị hạ ngục, lẽ ra đã có cơ hội vạch trần mối quan hệ giữa ta và Nguyên tướng quân với thánh nhân, nhưng ông ấy không làm vậy, là để đề phòng có ngày tam ca bất nhân, nàng ấy mất đi chỗ dựa, bởi thế mới không muốn trở mặt triệt để với ta.

Nguyên Tứ Nhàn giật khóe môi. Ngọn nguồn như vậy nghe hợp tình hợp lý, Khương Bích Xán cũng xem như thức thời, biết trước mắt chơi trò giả tạo là vô dụng, thành thật chút mới không dễ bị người ta chán ghét.

– Nàng ấy nói ban đầu mình nghe theo phụ thân cũng là để tìm một nơi che chở, nhưng không ngờ tam ca đối đãi với nàng ấy cực kỳ bạc bẽo. Nàng ấy nhục nhã vô cùng, nên muốn cầu xin ta che chở, nhân lúc tam ca ra ngoài mà lén lấy thiệp mời tiệc lưu thương, lén lút tới. Nàng ấy nói mình không có ý định cũng không có năng lực khiến Khương gia đông sơn tái khởi, cũng không đòi hỏi ta tha cho nàng ấy ở lại Trường An, chỉ là hiện tại không thể thoát thân, hi vọng ta có thể giúp nàng ấy rời khỏi tam ca, thu xếp cho nàng ấy một nơi an ổn, dù là đi đến nơi lưu đày chịu khổ cũng được.

Chỉ nghe Trịnh Trạc thuật lại, Nguyên Tứ Nhàn đã có thể tưởng tượng được đoạn này Khương Bích Nhu khóc lóc kể lể thế nào.

Nàng ngước mắt hỏi:

– Điện hạ đồng ý rồi?

Trịnh Trạc nói:

– Mới đầu thì không. Thỉnh cầu này trông đơn giản, kỳ thực không phải vậy. Ta giúp một tiểu nương tử lưu lạc đầu đường thì chẳng sao, nhưng nàng ấy đã là người bên cạnh tam ca mà ta nhúng tay vào thì chính là không coi tam ca ra gì, công khai đối đầu với huynh ấy.



– Nàng ấy thấy ta không đồng ý bèn đưa ra điều kiện trao đổi, nói trong tay mình có một tin liên quan đến kế hoạch gần đây của tam ca, chỉ cần nàng ấy bình an rời thành thì sẽ tiết lộ nó cho ta. Bởi vậy ta mới đồng ý chuyện này, đưa nàng ấy ra khỏi thành, định sau khi nhận được tin tức sẽ xem tình hình rồi tính toán.

Hèn gì Trịnh Trạc hôm qua không nói rõ tình hình trên giấy, không chỉ vì thời gian gấp gáp mà còn vì hắn đích thực chưa rõ cụ thể. Nguyên Tứ Nhàn cau mày hỏi:

– Tin này liên quan tới cha tôi?

Trịnh Trạc gật đầu:

– Trong tờ giấy nàng ấy để lại viết rõ tam ca gần đây đang âm mưu một vụ ám sát, định thực hiện trên đường về của Điền Nam vương và vương phi.

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn trong cổ họng, chớp mắt ba lần một cách cứng nhắc, nhưng nhớ lúc đầu Trịnh Trạc có nói đã cùng Từ Thiện thương nghị suốt đêm cho ra đối sách, nên nàng kiềm chế cảm xúc nôn nóng trong lòng, trước tiên bình tĩnh hỏi:

– Tin tức chính xác chứ?

– Trước khi ta nắm được tin, Khương tiểu nương tử đã bị diệt khẩu, người ta phái đưa nàng ấy ra khỏi thành cũng không ai sống sót. Tờ giấy kia là ta tình cờ phát hiện trong tay áo nàng ấy khi cho người thu dọn thi thể, chắc là nàng ấy định sau khi thuận lợi dừng chân sẽ giao cho thuộc hạ của ta.

Nguyên Tứ Nhàn cau chặt mày:

– Ý của điện hạ là, Khương Bích Xán bị Bình vương diệt khẩu vì lo kế hoạch bại lộ, chỉ là Bình vương không ngờ nàng ta còn giữ lại chiêu sau, nếu không nhờ trùng hợp thì ngài cũng chưa chắc phát hiện tờ giấy đó… cho nên, đây không phải tin tức giả mà nàng ta cố tình đưa tới?

Lục Thời Khanh nghe vậy ho khẽ một tiếng tỏ ý nhắc nhở. Cuộc đối thoại tiến hành đến đây là đã qua phần kể chuyện của Trịnh Trạc, tiếp theo là phần phân tích đầy đặc sắc thì phải tới lượt y.

Trịnh Trạc bất đắc dĩ nhìn y, sau đó nói:

– Phản ứng đầu tiên của ta cũng giống như huyện chúa, nhưng sau khi thương lượng tỉ mỉ với Từ tiên sinh, ta lại thấy chưa chắc là vậy.

Lục Thời Khanh cuối cùng thành công nói tiếp đề tài vào lúc Nguyên Tứ Nhàn quay qua nhìn y, y nghiêm túc nói:

– Chuyện này có ba khả năng. Một là giống như ý nghĩ ban đầu của huyện chúa và điện hạ. Nhưng nếu đưa toàn bộ mắt xích suy luận ngược lại – Khương tiểu nương tử sao lại trùng hợp nghe lén được kế hoạch của Bình vương, sao lại trùng hợp có cơ hội lẻn vào tiệc lưu thương, sao lại trùng hợp phát huy tác dụng lan truyền tin tức sau khi chết? Quá nhiều trùng hợp, e không phải là trùng hợp nữa.

Nguyên Tứ Nhàn gật gù, rất tán thành:

– Tiên sinh nói không sai.

Lục Thời Khanh thấy ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ kính nể thì âm thầm đắc ý, nhưng nghĩ đến việc tuy mình đoạt mất cơ hội thể hiện của Trịnh Trạc nhưng cũng không phải thêm vinh quang cho bản thân, nhất thời khó tránh lại buông tiếng thở dài.

Làm một người có bí mật mệt mỏi quá.

Nguyên Tứ Nhàn thấy y không nói tiếp, đành chủ động hỏi:

– Hai khả năng khác mà tiên sinh nói có phải là vầy không? Khả năng thứ nhất là Bình vương cố tình để Khương Bích Xán nghe lén kế hoạch rồi lẻn vào phủ hoàng tử, mục đích là muốn tiết lộ tin tức này cho điện hạ. Khả năng thứ hai tương tự như khả năng thứ nhất, chỉ là không phải Khương Bích Xán đơn phương bị lừa mà là nàng ta được Bình vương sai khiến làm những chuyện đó, vốn dĩ bảo là sau khi xong chuyện sẽ được hắn tín nhiệm, không ngờ lại bị qua cầu rút ván.

Lục Thời Khanh gật đầu:

– Huyện chúa thông tuệ.

Nói xong, cổ họng y như bị gai đâm. Khen nàng thông tuệ thì có thể dùng miệng Lục Thời Khanh để nói mà, haiz.

Nguyên Tứ Nhàn không nhìn y nữa mà lo lắng nhìn Trịnh Trạc:

– Tuy lời Từ tiên sinh không phải không có lý, thậm chí có lẽ càng gần chân tướng hơn, nhưng tôi không thể đem tính mạng cha mẹ tôi ra cược, không thể làm vậy được. Điện hạ nghĩ sao?

Trịnh Trạc nhìn Lục Thời Khanh, tỏ ý mình là bị hỏi nên không thể không đáp, chứ không phải là không thức thời, sau đó nói:

– E đây chính là mục đích của tam ca. Dù chân tướng đúng như Từ tiên sinh suy đoán, chỉ cần Điền Nam vương và vương phi có một phần vạn nguy hiểm, chúng ta sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng một khi chúng ta hành động đề phòng, lại rất có khả năng rơi vào bẫy của huynh ấy.

Nói tới đây, hắn khẳng định:

– Nhưng huyện chúa yên tâm, ta sẽ không lấy họ ra mạo hiểm. Trên giấy tuy không nói rõ thời gian kế hoạch của tam ca, nhưng Điền Nam vương rời kinh chưa lâu, vẫn đang ở phía bắc Kiếm Nam đạo châu huyện đông đúc, lúc này tuyệt đối không thích hợp ra tay trắng trợn, cho nên chúng ta còn có chỗ cứu vãn.

Nguyên Tứ Nhàn cảm kích:

– Đa tạ điện hạ hiểu cho tấm lòng của kẻ làm con.

Nói xong nàng lại nhìn Lục Thời Khanh:

– Vậy, tiên sinh có đối sách gì không?

Vẻ mặt Lục Thời Khanh sau mặt nạ hơi không vui.

Ờ, muốn có ý kiến thì nhìn Trịnh Trạc, muốn hỏi đối sách thì nhìn y. Nàng muốn dùng đầu óc của y chứ gì?

Y im lặng rồi nói:

– Muốn phá bẫy, trước phải xem người đặt bẫy muốn gì. Mục đích cuối cùng của Bình vương vĩnh viễn là điện hạ, đối phó Điền Nam vương chỉ như đối phó tai mắt của điện hạ trong triều, là một khâu trung gian mà thôi. Bình vương thế lực lớn lại không an phận nên không có được thánh tâm, dù tọc mạch nhiều đến mấy thì chỉ lời nói suông là không đủ để thuyết phục thánh nhân, đã thế còn vô cớ bứt dây động rừng. Cho nên dù sớm biết Nguyên tướng quân và điện hạ qua lại mật thiết, hắn vẫn luôn án binh bất động, mãi đến khi lập ra cái bẫy này.



– Bẫy này không phải muốn đưa Điền Nam vương vào chỗ chết, mà là muốn tìm hai chứng cứ, một chứng minh ông ấy có khả năng làm phản, hai chứng minh ông ấy và điện hạ có qua lại. Như vậy là có thể đổ tội danh làm phản lên đầu điện hạ, tức cái mà người ta gọi là một lưới bắt hết.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu:

– Cái thứ hai quả thực khả thi. Kế hoạch của Bình vương là Khương Bích Xán nói cho điện hạ nghe, nếu cuối cùng tin tức này đến tai cha tôi thì có thể chứng minh điện hạ âm thầm báo tin. Nhưng cái thứ nhất…

Nàng cau mày, nhìn hai người:

– Cha tôi không hề có ý làm phản, Bình vương muốn đổi trắng thay đen chứng minh điều này thế nào?

Lục Thời Khanh thầm cảm khái trong lòng. Bình vương muốn ép Nguyên Dị Trực đến bước đường cùng để ông dùng đến tư quân, và hắn sẽ lấy điều này cho thánh nhân xem. Dẫu sao trong mắt người trên cao, nuôi tư quân và làm phản cũng chẳng khác gì nhau.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn hoàn toàn không biết chuyện phụ thân mình lén nuôi tư quân, còn y thì vướng bởi lời dặn dò của Nguyên Dị Trực trước đây bảo y che giấu, nên không thể nói cho nàng biết.

Y đành nói:

– Có lẽ Bình vương nghi ngờ Điền Nam vương lén nuôi tử sĩ hoặc tư quân, bởi vậy mới muốn thử.

Nguyên Tứ Nhàn đăm chiêu gật đầu, tuy cảm thấy tâm thái của Bình vương xem như khớp với suy đoán, nhưng cha không có tư quân, căn bản sẽ không trúng chiêu. Phí công lớn như vậy để gài bẫy, lại vì để chứng minh một thứ chưa chắc tồn tại, có phải quá khinh suất hay không?

Nàng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Lục Thời Khanh sợ nàng nghĩ sâu tiếp sẽ đoán được nội tình, bèn đổi chủ đề:

– Nhắm vào việc Bình vương đặt bẫy, đêm qua Từ mỗ đã cùng điện hạ thương nghị ra một vài đối sách.

Nguyên Tứ Nhàn quả thực bị dời sự chú ý:

– Tiên sinh nghĩ thế nào?

– Đây là một dương mưu (1), đạo phá giải nằm ở chỗ di dời phương hướng. Nếu trước mắt không phải thời cơ tốt nhất cho Bình vương động thủ, thì chính là thời cơ tốt nhất cho chúng ta động thủ.

(1) Dương mưu: mưu kế rõ ràng.

Nguyên Tứ Nhàn như hiểu ra, kinh ngạc nói:

– Ý tiên sinh là, Bình vương hiện tại không thích hợp động thủ, thế thì chúng ta gây ra một vụ ám sát trước hắn, hóa bị động thành chủ động?

Nàng luôn ăn ý như thế với “Từ Thiện” thì làm sao bây giờ.

Lục Thời Khanh không vui gật đầu, nói:

– Đúng vậy. Ý của Từ mỗ là: điện hạ lặng lẽ an bài một nhóm thích khách, tranh “ám sát” Điền Nam vương trước Bình vương. Phía bắc Kiếm Nam đạo châu huyện dày đặc, một khi Điền Nam vương “bị ám sát”, chắc chắn sẽ được các nơi săn sóc, cũng chắc chắn sẽ kinh động đến triều đình. Thánh nhân chưa kiêng kỵ Điền Nam vương đến mức muốn lấy mạng ông ấy, gặp chuyện thế này, không thể không làm màu ngoài mặt, nhất định sẽ phái người hộ tống.

Nỗi lo lắng của Nguyên Tứ Nhàn biến mất, nàng vui vẻ nói:

– Như vậy căn bản không cần mạo hiểm báo tin nhắc cha ta cẩn thận, tự nhiên sẽ tránh bị Bình vương nắm được nhược điểm Nguyên gia ta lui tới với điện hạ. Mà thánh nhân ra lệnh một tiếng, sự trợ giúp của châu huyện bốn phía cũng đủ bảo vệ cha ta, tiếp đó nếu Bình vương muốn đắc thủ là rất khó.

Lục Thời Khanh gật đầu. Quan trọng hơn là, Nguyên Dị Trực sẽ không bị ép tới đường cùng, tới mức dùng tư quân.

Nguyên Tứ Nhàn bật cười:

– Tiên sinh thần cơ diệu toán, quả là…

Nói tới đây nàng khựng lại.

Trịnh Trạc và Lục Thời Khanh cùng nhìn nàng với ánh mắt nghi vấn.

Nàng vốn muốn nói, quả là sánh được với Lục Thời Khanh. Nhưng vấn đề là, trước đây Lục Thời Khanh giúp nàng tố giác Khương gia là thông qua một vài tai mắt chứ không tự xuất đầu lộ diện, cho nên trong mắt thánh nhân và các hoàng tử như Trịnh Trạc và triều thần, chuyện này hoàn toàn không dính dáng gì tới y. Bây giờ nàng đột nhiên nói một câu như vậy, khó tránh hai kẻ cáo già đang ngồi đây sinh nghi.

Dù nàng chưa hoàn toàn thẳng thắn với Lục Thời Khanh về chuyện Trịnh Trạc, nhưng ngược lại, nàng cũng không thể đem những hoạt động ngầm của y nói cho người ngoài nghe.

Cho nên nàng cười khan “ha ha” rồi nói tiếp:

– Quả là khiến tôi phục sát đất!

Lông mày của Lục Thời Khanh sau mặt nạ run lên.

Phục sát đất? Nàng biết đây là tư thế gì không mà phục sát đất hả!

Trịnh Trạc ho khan một tiếng, dường như ngửi thấy mùi giấm chua lan tỏa xung quanh, hắn vội điều hòa:

– Cách này của Từ tiên sinh có thể làm được, nhưng thích khách ta phái đi buộc phải giao chiến với Điền Nam vương một trận, bằng không không đủ khiến người khác tin tưởng, mà đao kiếm không có mắt, để tránh ngộ thương, ta hi vọng có thể được huyện chúa chỉ điểm vài câu, bảo đảm trong thời gian ngắn nhất khiến Điền Nam vương biết rõ tiền căn hậu quả, để ông ấy phối hợp diễn màn này với chúng ta.

Đây chính là phần sau mà lúc nãy Trịnh Trạc nói muốn thống nhất với Nguyên Tứ Nhàn.

Nàng gật đầu:

– Chuyện này không khó, ta dặn ngài vài câu, có lẽ cha nghe sẽ đoán được thích khách là phe mình.

Nguyên Tứ Nhàn dặn dò xong, lần gặp nhau này cũng kết thúc, trước khi chia tay, Trịnh Trạc nhất thời nổi lên ý đùa nghịch, hỏi nàng:

– Huyện chúa tới đây hẹn, Lục thị lang e là không biết nhỉ?

Lục Thời Khanh bên cạnh duỗi cổ ra, tuy biết gã Trịnh Trạc đang thọc gậy bánh xe nhưng cũng thực hiếu kỳ câu trả lời của Nguyên Tứ Nhàn. Lát sau, y thấy nàng cười nói:

– Không biết. Chàng nhỏ nhen lắm, cho chàng biết có mà lật trời à.

Trịnh Trạc cười trên nỗi đau người khác nhìn Lục Thời Khanh hiển nhiên đã đen mặt, lại hỏi:

– Hôm nay là tết hoa triều, cô không cùng y đi chơi sao?

– Bỏ đi.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi:

– Bảo chàng đi í hả, giẫm lên bùn thì chê dơ, ngắm hoa thì đòi hoa lá phải đối xứng, vậy chẳng phải làm khó hoa sao, làm gì còn hứng thú đi chơi nữa!

Trịnh Trạc cười ha hả.

Lục Thời Khanh thật muốn đánh hắn một trận. Ngồi bên vách núi mà dám cười liều lĩnh như thế, không sợ ngã chổng vó à.

Nguyên Tứ Nhàn thở dài, vị hôn phu của nàng chính là người mất hứng như vậy đấy.

Nàng than thở xong, đang định cáo từ thì thấy Trịnh Trạc đứng dậy trước:

– Ta còn có chuyện quan trọng phải đi trước một bước, e phiền huyện chúa và tiên sinh chờ một lát rồi.

Để che giấu tai mắt người khác, ba người tốt nhất là chia nhau xuống núi, vốn Nguyên Tứ Nhàn muốn đi trước, tránh ở cùng bất kỳ ai trong số họ, nhưng Trịnh Trạc đã nói vậy, nàng chỉ đành gật đầu:

– Không sao, điện hạ có việc cứ đi trước.

Lần này Lục Thời Khanh dễ chịu hơn, nhìn Trịnh Trạc với ánh mắt sâu xa, ra hiệu hắn đi được bao xa thì cứ đi.

Trịnh Trạc cười nhạo trong lòng, trước khi đi bồi thêm một câu với Nguyên Tứ Nhàn:

– Nếu huyện chúa cảm thấy ngắm hoa với Lục thị lang mất hứng, chi bằng cùng Từ tiên sinh đi dạo loanh quanh. Mấy ngày trước tiên sinh có nói với ta là thiếu người cùng đi chơi xuân.

Hắn làm xong việc liền đi, để lại Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh hai mặt nhìn nhau.

Một nén nhang sau, hai người sánh vai rời khỏi thạch đình, cùng nhau đi dạo trong núi.

Nguyên Tứ Nhàn hơi lúng túng. Vốn dĩ nếu Trịnh Trạc không nhiều chuyện nói thêm câu kia, nàng đương nhiên đã về phủ ngay, nhưng giờ theo phép lịch sự, nàng không thể không hỏi dò Từ Thiện xem y có hứng thú du xuân hay không.

Dẫu sao trước đây y đích thực là người gửi gắm tình cảm nơi sơn thủy nước non, nhưng giờ phải ở nơi Trường An đầy lọc lừa gian xảo, vì che giấu thân phận nên có lẽ có rất ít cơ hội đường đường chính chính ra ngoài, bởi thế mong có một người cùng đi dạo ngắm cảnh là điều hết sức bình thường. Mà hôm nay y vừa giúp nàng một đại ân, nếu nàng không thèm hỏi câu nào thì đúng là rất kỳ cục.

Có điều, nàng vốn nghĩ chỉ nói cho khách sáo có lệ thôi, Từ Thiện quá nửa sẽ thức thời, không đi chơi riêng với một nữ tử đã có vị hôn phu, nào ngờ y lại đồng ý. Lần này dù biết không thích hợp, nàng cũng không cách nào từ chối.

Sở dĩ Lục Thời Khanh đồng ý, đương nhiên cũng là có nguyên nhân. Nguyên Tứ Nhàn và Trịnh Trạc gặp nhau là vì chính sự, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy có lỗi với y, nhưng đi chơi với “Từ Thiện” thì khác. Dẫu sao nay đã khác xưa.

Y tin rằng nàng vẫn còn chút lương tâm, vừa rồi bị nàng chọc tức không nhẹ mà không nơi phát tiết, giờ khiến nàng áy náy thì sau này mới có thể có chút đối đãi đặc biệt từ nàng.

Coi như y tự đòi chút bồi thường cho mình vậy.

Tháng hai đầu xuân, sắc cỏ còn nhạt, hoa đào trong núi cũng chưa hoàn toàn nở rộ, phần nhiều là nụ hoa chớm nở, ngược lại ven đường từng đám hoa dại sinh sôi, tôn lên một màu rực rỡ trên nền cỏ.

Nguyên Tứ Nhàn vừa đi vừa ngắm, xuất phát từ chút khó chịu vô danh, nàng không ngại xấu hổ mà ngồi xổm xuống xem.

Lục Thời Khanh thấy sự thích thú trong mắt nàng, lòng dâng lên xúc động muốn hái hoa cho nàng, đợi y nhớ lại mình đang là Từ Thiện thì hoa đã trong tay.

Y không tiện giải thích hành động này của mình là yêu hoa rồi cầm một bó hoa đỏ chót trong tay ngắm nghía, thế là đành cắn răng đưa đại cho nàng.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy sững sờ, vội nói:

– Đa tạ tiên sinh.

Sau đó đại khái là cảm thấy tình trạng này quá mức mờ ám, nàng bèn nhanh chóng nhận hoa, tiếp đó thả nhanh bước chân đi nhanh hơn, tạo khoảng cách với y.

May nhờ như vậy, nàng mới không chú ý bàn tay quen thuộc ấy.

Lục Thời Khanh thấy nàng giữ khoảng cách với mình thì hơi vui vui, nhưng lại không khỏi nghĩ, nếu trong lòng nàng không có gì mờ ám thì sao lại như vậy?

Chờ y từ từ bước theo, Nguyên Tứ Nhàn thử thăm dò:

– Xin mạo muội hỏi tiên sinh, sau chuyến đi đến sông Lộc năm ngoái, Hứa tam nương đã đi đâu? Hôm nay lẽ ra là nàng ấy cùng tiên sinh đi chơi mới đúng…

Lúc đó bởi sự xuất hiện của Hứa tam nương nên Nguyên Tứ Nhàn quyết định duy trì khoảng cách với Từ Thiện, nhưng về sau lại không thấy nàng ấy ở lại Trường An. Nàng luôn lấy làm lạ, Hứa tam nương khó khăn lắm mới tìm được cố nhân thuở trước, sao lại nói đi là đi, chẳng lẽ hai người họ chia tay?

Lục Thời Khanh đành tìm một cái cớ cho thuận, nói dối:

– Trường An triều cục bất ổn, nàng ấy ở lại đây sẽ tăng thêm nguy hiểm.

Ý là, y vì nghĩ cho an nguy của nàng ấy nên mới đuổi nàng ấy đi.

Nguyên Tứ Nhàn “ừm” một tiếng, nghĩ cũng đúng, ngoài mặt không khỏi cảm thán hai người tình nghĩa thâm sâu, nhưng trong lòng suy nghĩ làm sao để kết thúc chuyến đi chơi không thích hợp này, không ngờ Từ Thiện cũng đang có ý đó, nói trước:

– Không còn sớm nữa, huyện chúa nên về phủ dùng bữa trưa thôi. Xe ngựa của người đậu ở đâu, Từ mỗ đưa người đến đó.

Vốn dĩ y định tốt nhất là chia ra đi như Trịnh Trạc, nhưng thấy bên cạnh nàng không có tỳ nữ thì không yên tâm, nên mới hỏi câu này.

Nguyên Tứ Nhàn khoát tay nói:

– Xe ngựa của ta đậu xa lắm, nhưng tỳ nữ của ta đợi ngay dưới núi, không cần tiên sinh đi phí thời gian.

– Vậy Từ mỗ tiễn người đến cửa núi.

Nàng ngại từ chối tiếp, đến cửa núi hội hợp với Giản Chi rồi từ biệt y từ xa. Để tránh gây chú ý, Lục Thời Khanh chưa xuống núi ngay mà dừng lại ở gần đó thật lâu mới rời đi.

Hôm nay vì muốn đuổi kịp sớm nên y cưỡi ngựa tới, sau khi xuống núi liền lên ngựa đi về hướng Trường An, không ngờ chưa đi được bao lâu thì xa xa thấy một chiếc xe ngựa chạy về hướng này.

Xe ngựa không có gì đặc biệt, điều đặc biệt là, y nhận ra người đánh xe chính là tỳ nữ của Nguyên Tứ Nhàn – Thập Thúy.

Y lấy làm lạ sao Thập Thúy lại xuất hiện ở đây lúc này, bèn nhanh chóng giục ngựa tới.

Thập Thúy cũng chú ý tới y, đánh xe qua hỏi:

– Từ tiên sinh, tiên sinh thế này là?

Lục Thời Khanh thấy dáng vẻ nàng ấy rõ ràng là chưa đón được Nguyên Tứ Nhàn, liền cau mày nói:

– Ta mới từ biệt huyện chúa không lâu. Cô không ở đó chờ nàng ấy mà tới đây làm gì?

Thập Thúy ngớ người:

– Là huyện chúa sai người báo tin, bảo tôi đến cửa núi đón huyện chúa.

Lục Thời Khanh nhớ lại những gì mình thấy xa xa ban nãy, hướng Nguyên Tứ Nhàn và Giản Chi rời đi, trực giác mách bảo không ổn, y lắc đầu khẳng định:

– Không có chuyện này.

Thập Thúy cũng dường như hiểu ra gì đó, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi lại đã thấy Từ Thiện vung roi chạy như bay.

Sơn đạo hoang vắng, bụi trần tung bay.