Lục Thời Khanh đứng ở nơi cách ba trượng, khóe môi hơi cong, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng thoáng ý cười.
Cô nàng này tiến bộ tốt lắm, biết quay về chốn cũ nhớ nhung y rồi. Xuôi nam một chuyến cũng xem như không uổng phí.
Y ngầm tự đắc trong bụng, Nguyên Tứ Nhàn căn bản không nghe rõ y hỏi gì, chỉ thẫn thờ nhìn y.
Tuy vào khoảnh khắc chiến sự kết thúc, sợi dây luôn căng thẳng trong đầu nàng đã hoàn toàn buông lỏng, nhưng ý nghĩ muốn gặp Lục Thời Khanh cắm rễ trong lòng nàng chẳng những không giảm mà ngược lại ngày càng phát triển tươi tốt, dù nàng giận y không gửi tin về, ngoài mặt vờ như không quan tâm, vờ như tâm trạng tốt đi chơi đạp thanh, nhưng vẫn không thể nào tự dối gạt mình.
Bằng không sao lúc được hỏi muốn đi đâu, nàng lại bật thốt ra nơi này? Nàng không thể không thừa nhận, khao khát muốn gặp y của nàng đã bức thiết đến mức cần đi về chốn cũ để giải tỏa cõi lòng.
Nàng thật sự bị y bắt rồi.
Đêm giao thừa, cha chất vấn nàng, người khác đều có thể thay Đại Chu đi chịu chết, vì sao chỉ Lục Thời Khanh là không thể.
Lúc đó nàng không đáp được, vì chính nàng cũng nghĩ không thông, nền giáo dục mà nàng được tiếp nhận từ nhỏ đâu cho nàng nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Đến hôm sau nghe a huynh nói câu “trong cuộc u mê”, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đáp án là: vì nàng thích y.
Vì thích, cho nên ích kỷ, cho nên khắp thiên hạ, nàng chỉ quan tâm tới sinh tử của y.
Mặt trời mọc rồi lặn, vật sinh rồi vật diệt, đều không liên quan với nàng. Núi sông rộng lớn, thiên địa bao la, nhưng trong mắt nàng chỉ có y.
Lục Thời Khanh, từ một núi dựa đã trở thành một người sống sờ sờ. Người đó hiện đang ở trước mắt nàng, cách nàng chưa tới ba trượng, nàng muốn ôm lấy y.
Mắt Nguyên Tứ Nhàn nóng lên, nàng lao ra khỏi phòng, chạy tới giang tay ôm chầm y.
Lục Thời Khanh bị cái ôm bất thình lình làm cho tim gan tê tái, sững sờ cụp mắt nhìn nàng, nghe tiếng nức nở nỉ non. Nàng nói khóc là khóc ngay, vùi đầu bên gáy y, nước mắt tuôn ào ào nhanh chóng làm ướt áo y, nàng rầu rĩ nói:
– Chàng còn biết về!
Lục Thời Khanh hoảng.
Lần này y xuôi nam, quả thực là đi vì cứu quốc, nhưng nếu không vì Nguyên gia, chưa chắc y đã chọn đích thân làm. Từ đầu đến cuối y luôn cảm thấy Nguyên Tứ Nhàn trông có vẻ nhiệt tình nhưng kỳ thực con tim sắt đá, nếu y giúp nàng làm chuyện mà một chỗ dựa nên làm thì có thể thừa cơ đòi lại chút gì đó, chẳng hạn như để nàng quýnh lên.
Bởi vậy suốt đường về, dù tim như lửa đốt, ngựa không dừng vó để có thể sớm về Trường An cầu hôn nàng, y không ngại ngày ngày ăn gió nằm sương, nhưng lại nhiều lần nhịn xuống cơn kích động muốn báo tin cho nàng.
Nhưng giờ y hối hận rồi.
Lục Thời Khanh há miệng rồi lại đóng, đóng rồi lại há. Cái con người khi đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn mồm mép láu lỉnh ấy, thế nhưng lại vì nước mắt của một người con gái mà một chữ cũng không nói được.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, nước mắt Nguyên Tứ Nhàn cũng khóc khô. Nàng phục hồi tinh thần khỏi cảm xúc mãnh liệt ban đầu, cánh tay khẽ buông, ngửa đầu nhìn y, uất ức nói:
– Lục Thời Khanh, chàng quá vô tình vô nghĩa, không nói tiếng nào đã bỏ đi biệt tích, dọc đường về không báo tin đã đành, bây giờ ta khóc thành thế này mà chàng ngay cả ôm cũng không ôm ta hả?
Lục Thời Khanh lúc này mới ý thức được đầu mình như đơ lại, vội đưa tay ôm nàng. Cái ôm này khiến y cảm giác được tấm lưng nàng trong y phục gầy sọp đi, trước kia nó nhẹ nhàng yểu điệu còn giờ đây yếu ớt vô cùng.
Nguyên Tứ Nhàn thấy vẻ mặt sững sờ của y, nàng giơ tay lau nước mắt, lòng khẽ hừ một tiếng. Hẳn là y đã nhận ra mặt nàng gầy đi chứ gì.
Nàng thút thít, oán trách:
– Chỉ ôm là xong hả? Nhiều nước mắt như vậy, chàng cũng không lau à?
Nói rồi nàng hất cằm cụp mắt, ra hiệu nước mắt trên mặt mình.
Quả thực khóc nước mắt như mưa, đôi mắt vốn ẩm ướt như sương mờ mông lung đã biến thành một cái ao, Lục Thời Khanh cuối cùng mở miệng nhìn nàng nói:
– Ta không có khăn.
Không có khăn thì không lau à, không có khăn thì không biết dùng tay à. Có phải y lại đang chê nàng bẩn không?
Nguyên Tứ Nhàn đang rít gào trong lòng thì chợt thấy Lục Thời Khanh siết chặt vòng tay đang ôm sau lưng nàng, sau đó cúi đầu áp đến chỗ cằm nàng, hôn lên.
Nói chính xác, là ngậm lấy giọt nước mắt còn ở đó chưa rơi xuống.
Y nói tiếp câu trên:
– Chỉ có thể lau như vậy.
Hàng mi Nguyên Tứ Nhàn khẽ run nhưng không nói lời chống cự mà thuận theo nhắm mắt, ngửa mặt ra vẻ muốn y hầu hạ.
Lục Thời Khanh hơi dừng lại, được cho phép liền dời lên trên môi, tiếp tục hôn nước mắt nàng, dịch chuyển từng chút một, chậm mà cẩn thận, từ gò má đến dưới mắt, rồi lại tới những nơi không hề có nước mắt như chóp mũi, mí mắt, trán.
Mỗi một nụ hôn đều như chuồn chuồn lướt nước, nhưng mỗi một nụ hôn đều tình thâm nghĩa trọng.
Trong những nụ hôn tới tấp của y, Nguyên Tứ Nhàn nghĩ, ban đầu mình bị Hứa Như Thanh gạt. Từ khi nghe đề nghị của nàng ấy, nàng liền xem chủ động ôm ấp thành thủ đoạn để tóm Lục Thời Khanh, bởi vậy mới chủ động hiến hôn, hoặc khi bị y hôn thì ỡm ờ lơ lửng.
Ý nghĩ muốn chinh phục y quá mạnh, che mất những rung động vốn có, khiến nàng quên một điều cực kỳ quan trọng: nếu mới bắt đầu, dù muốn lấy lòng y cỡ nào, nàng cũng tuyệt đối không đồng ý làm như vậy.
Nàng đồng ý, vì trong tiềm thức, nàng không coi sự thân mật thế này là hi sinh.
Sau nụ hôn trán cuối cùng, hầu kết Lục Thời Khanh lăn xuống, giọng khàn khàn:
– Lau xong rồi.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày, tiếp tục nhắm mắt, giục:
– Chưa.
Nói xong, nàng chu môi ra hiệu.
Lục Thời Khanh thừa lúc nàng không thấy, không kìm được lặng lẽ cười, lại cúi đầu áp vào chóp mũi nàng, sau đó chạm nhẹ vào môi nàng.
Vậy là xong à? Nguyên Tứ Nhàn mở mắt, ánh mắt ai oán.
Trước đây y rõ ràng đâu phải hôn như thế, kiểu hôn như lên trời xuống đất, sói chạy hổ gào, dời non lấp biển đâu?
Lục Thời Khanh liếc xuống dưới trúc lâu, thở dài:
– Chờ ta móc mắt a huynh cô trước đã.
Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn bỗng dâng cơn sóng lớn cuồn cuộn, nàng tránh khỏi y, quay đầu nhoài người bên lan can nhìn xuống dưới, thấy Nguyên Ngọc một tay bịt mắt, một tay ra dấu với bên trên ý bảo họ tiếp tục, từ từ lùi về sau.
Nàng nhăn mặt than thở, quên mất a huynh và mẹ cũng đang ở Phù Dung Viên.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu nhìn Lục Thời Khanh, thấy y nhìn mình chăm chú, lần này nàng hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn trời, chỉnh lại tóc tai, sau đó tìm đề tài nói:
– Sao chàng tìm được Phù Dung Viên?
Y bất đắc dĩ đáp:
– Vì tới cửa cầu hôn nhưng phát hiện đàng gái không ở nhà.
– …
Trời xanh ơi, nàng đã bỏ lỡ gì vậy nè.
Nguyên Tứ Nhàn vội nói:
– Ở nhà ở nhà, ở nhà ngay đây, đàng gái bây giờ sẽ về nhà.
Nói xong nàng co cẳng chạy.
Lục Thời Khanh dở khóc dở cười, bước nhanh mấy bước kéo cánh tay nàng:
– A huynh và mẹ cô có lẽ đã về trước rồi.
Ý là, nàng không có xe ngựa để về.
– Được rồi.
Nàng nhăn mặt, cảm thấy bước chân có gì đó là lạ:
– Vậy ta ngồi xe ngựa của chàng, cùng chàng đi cầu hôn…
Lên xe ngựa Lục Thời Khanh, nhìn bày trí bên trong, Nguyên Tứ Nhàn phát hiện hình như y căn bản chưa từng về nhà. Tức là, y phong trần mệt mỏi tới Trường An, dọc đường chỉ huy từ xa, sắp xếp người mai mối, sau đó đi thẳng đến phường Thắng Nghiệp.
Nhưng nàng đoán cái kẻ kín miệng như hũ nút lại còn mạnh miệng này đại khái sẽ không chủ động kể lể, bèn nói:
– Kỳ thực chàng có thể về nhà trước, không cần gấp vậy đâu, ta đâu có chạy.
Lục Thời Khanh nghĩ nàng đã đưa nhẫn ngọc tới Điền Nam luôn rồi mà bảo không chạy, chắp cánh bay phành phạch luôn thì có, nhưng ngoài mặt y cười giễu:
– Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta chỉ là thực hiện lời hứa mà thôi.
Cứ nói nhảm đi. Điền Nam cách Trường An bao xa nàng quá rõ, y đi kiểu này đã gấp tới mức như muốn cưỡi gió luôn rồi.
Nghĩ tới đây, nàng không sợ gì cả:
– Đã nói lần sau gặp lại chính là cầu hôn, chàng có thể mãi mãi cũng không gặp ta nữa.
Lục Thời Khanh nghẹn không nói nên lời.
Mãi mãi không gặp? Nghĩ hay nhỉ. Trừ phi y chết.
Đến Nguyên phủ ở phường Thắng Nghiệp, Nguyên Tứ Nhàn vừa xuống thì thấy có một chiếc xe ngựa lớn dừng ở cổng phủ, hạ nhân đang dọn đồ từ bên trong xuống, gồm một con nhạn, một con cừu non và một hộc rượu kê mì gạo.
Đây là lễ vật đính hôn thuộc khâu nạp thái, nghi thức đầu tiên trong sáu nghi thức hôn lễ theo quy định của Đại Chu. Từ hoàng tử cho đến quan cửu phẩm đều có cùng một quy chế như nhau.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, quay đầu hỏi Lục Thời Khanh:
– Như vầy nhanh quá, cha ta chưa đồng ý mà, sao chưa gì chàng vội đưa lễ nạp thái qua rồi?
Y nhàn nhạt ừ:
– Ta công vụ bề bộn, làm một lần luôn. Không đồng ý thì tính sau.
Nguyên Tứ Nhàn liếc y, bước vào cổng phủ trước, chợt nghe một tiếng chó sủa, nàng ngước mắt thấy Tiểu Hắc phóng ra như đánh hơi được mùi của đồng loại, à không, là mùi của không phải nhân loại, liền bổ nhào về phía hạ nhân Lục phủ, muốn tha con chim nhạn trong tay hắn.
Hạ nhân kia không đề phòng một con chó săn đen to như vậy đột nhiên tập kích, tay run lên, kinh hãi quăng con nhạn lên cao.
Con nhạn sống đã bị trói cánh, không bay được, lên đến giữa không trung, sắp rơi xuống nát bấy thành nhạn chết.
Đây là muốn phá hôn sự mà.
Lục Thời Khanh cắn răng, hạ quyết tâm, tiến lên vươn tay ra.
Sau một tiếng vang “phịch”, chim nhạn rơi vào ngực y, trên trời lác đác rơi xuống vài cọng lông nhạn đúng lúc hạ trên đỉnh đầu y.
Lục Thời Khanh đen mặt.
Nguyên Tứ Nhàn là ma chú của y, ma chú cả đời của y.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, Nguyên Tứ Nhàn sững sờ quay đầu, nhịn rồi lại nhịn nhưng không nhịn được, phì cười thành tiếng, cùng lúc đó, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh trước đây y rơi xuống hồ sen chật vật.
Lục Thời Khanh oán hận lườm nàng, lại cúi đầu, không biết Tiểu Hắc từ khi nào đã vòng đến bên chân y, đang ngửa đầu háo hức nhìn con nhạn sống trong tay y.
Chó và nhạn, không tới mức sinh ra tình cảm chứ…
Y gian nan nuốt nước miếng, ôm nhạn chặt hơn, sau đó nghe một giọng nói sang sảng vang lên:
– Không sợ chó, không sợ bẩn, rất tốt, Lục thị lang, miễn cưỡng xem như qua được ải của ta, mời vào trong.
Lục Thời Khanh ngẩng đầu nhìn Nguyên Ngọc xa xa đang cười vô cùng muốn ăn đòn, y nhẫn nhịn:
– Đa tạ Nguyên tướng quân.
Nguyên Ngọc khoát tay:
– Không khách sáo, nể mặt cậu muốn gọi ta là đại cữu tử như vậy, ta đương nhiên nên quan tâm cậu nhiều hơn.
Lúc nói chuyện, hắn nhấn mạnh chữ “đại”.
Lục Thời Khanh thật phiền cái bối phận đau đầu này, thế nhưng hôm nay đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, y gật nhẹ đầu với hắn, bước chân cứng nhắc vòng qua Tiểu Hắc, giao nhạn sống vào lại tay hạ nhân.
Nguyên Tứ Nhàn đang định tiến lên giúp y lấy cọng lông chim trên đầu xuống thì bị Nguyên Ngọc gọi lại:
– Tứ Nhàn, muội vẫn còn mang họ Nguyên đấy, qua đây cho huynh.
Nàng đành cười xấu hổ với Lục Thời Khanh, sau đó theo a huynh rời đi.
Bà mai đã ở phòng chính ba hoa lời mai mối với Nguyên Dị Trực và Phùng thị, nói Lục Thời Khanh tướng mạo phi phàm thế nào, thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy ra làm sao.
Theo quy củ, Nguyên Tứ Nhàn không thích hợp lộ mặt, nhưng nàng tò mò kết quả nên muốn đi nghe lén. Tiếc rằng cha nàng khôn khéo, chút kỹ xảo đầu trộm đuôi cướp của nàng miễn cưỡng dùng được ở chỗ khác chứ ở chỗ này nàng vừa tới sau cửa sổ liền bị hạ nhân kéo cánh tay đưa về phòng. Đợi người trong phòng chính đi hết, nàng mới ra dò hỏi.
Thập Thúy lập tức đến báo với nàng:
– Tiểu nương tử, thành rồi thành rồi, hôn sự của người và Lục thị lang thành rồi!
Cảnh này quả thực y như đậu trạng nguyên.
Nguyên Tứ Nhàn hỏi:
– Cha mẹ nói thế nào?
– Họ đồng ý với Lục thị lang trước tiên định ra hôn sự, sai người đi tính sinh thần bát tự của tiểu nương tử và ngài ấy, bốc quẻ cát hung, nhưng chuyến này vội vàng nên tạm thời chưa bàn ngày cưới cụ thể mà để bàn sau.
Chuyện bốc quẻ cát hung này thực ra là khâu thứ hai – lễ vấn danh trong sáu lễ, lẽ ra do Lục Thời Khanh tới lần thứ hai mới làm, nhưng Nguyên Dị Trực đã ở lại Trường An hơn một tháng, tình hình Điền Nam lại là vừa kết thúc chiến tranh, ông sợ không có nhiều thời gian để dây dưa tiếp, bèn dứt khoát thỏa mãn ý Lục Thời Khanh, hai lễ gộp làm một.
Nguyên Tứ Nhàn ờ, thầm nghĩ chắc chắn là cát, đăm chiêu gật đầu, lại hỏi:
– Lục Thời Khanh đâu?
Lục Thời Khanh đang ở ngoài cổng Nguyên phủ. Nguyên Dị Trực theo y vào trong xe ngựa, thấy y đưa lại khối ngọc đế hoàng hình trăng khuyết ban đầu.
Ban nãy nhiều người phức tạp, Lục Thời Khanh không có cơ hội giao cho ông, trước khi đi y đưa mắt ra hiệu nên ông mới đi theo.
– Dù chưa phát huy tác dụng nhưng vẫn cảm tạ ngài đối đãi như thế với Lục mỗ.
Lục Thời Khanh đưa ngọc xong nói.
Nguyên Dị Trực không có biểu cảm gì:
– Đều là vì Tứ Nhàn thôi. Nếu cậu thật lòng cảm kích thì hãy kín miệng như bưng với nó, cả huynh trưởng và mẫu thân nó nữa. Họ đều không biết chuyện khối ngọc này.
Lục Thời Khanh cụp mắt cười:
– Lục mỗ hiểu.
Nguyên Dị Trực gật đầu xuống xe ngựa. Lục Thời Khanh cũng thức thời, không quay lại chào Nguyên Tứ Nhàn mà bảo phu xe đi về hướng phường Vĩnh Hưng, vừa đến Lục phủ liền dặn Tào Ám mang sinh thần bát tự của hai người đi bốc quẻ hỏi cát hung.
Chuyện bốc quẻ này vốn nên giao cho Tuyên thị làm, Tào Ám không hiểu sao y lại nóng ruột như vậy, hắn lĩnh mệnh rời đi mãi đến hoàng hôn mới về, dâng lên một tờ giấy với vẻ mặt nghiêm trọng.
Lục Thời Khanh vừa nhìn vẻ mặt hắn liền biết đại khái kết quả, mở giấy ra nhìn, quả nhiên thấy bên trên là một chữ “hung”.
Tào Ám giải thích:
– Lang quân, tiểu nhân giở trò vô lại, bốc liên tiếp cho ngài bốn quẻ, nhưng không ngờ quẻ nào cũng hung, dựa theo sinh thần bát tự thì Lan Thương huyện chúa đúng là khắc ngài đấy ạ.
Lục Thời Khanh cười nhạt, đưa tờ giấy tới ngọn đèn bên cạnh cho bén lửa cháy hết rồi lấy một tờ giấy khác, nhấc bút nhúng mực, vẽ từng nét từng nét: ngang, dọc, ngang, dọc, ngang, dọc, ngang.
Lát sau, y đưa tờ giấy bắt chước xong giao cho Tào Ám:
– Trong số mệnh của ta và nàng không có nét chấm phẩy gì hết, chỉ có ngang với dọc thôi, cầm đưa cho Nguyên gia. (1)
(1) Lục Thời Khanh sửa chữ ‘hung’ (凶) thành chữ ‘cát’ (吉).