Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 2: Chứng sợ chó




Mặt nam tử không ý cười, ánh mắt hờ hững, một từ “tiểu nương tử” tốt đẹp qua miệng y cũng trở nên lạnh lẽo.

Triều Đại Chu tôn trọng tiếp thu mọi văn hóa, dân phong tự do khai hóa, ít gò bó nữ tử, người cải nam trang xuất hành như Nguyên Tứ Nhàn không hề lập dị, bị vạch trần cũng không có gì ghê gớm.

Chỉ là nam tử hỏa nhãn kim tinh này thoạt trông không phải quân tử khiêm tốn xưa nay được người người khen ngợi, ngược lại, toàn thân y từ trên xuống dưới đều lộ rõ sự bới móc và kiêu căng, khiến người ta không mấy thoải mái.

Nguyên Tứ Nhàn vẫn chưa biết, vị lang quân tên “Thời Khanh” này của Lục gia chính là người nổi danh khắp thành Trường An là mặt thối hơn cả đế giày.

Tiểu nữ Lục Sương Dư của Lục gia bên cạnh kinh hoàng không thôi.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy, không còn giả giọng nữa, dùng giọng thật của mình nói:

- Ý tốt của tiểu nương tử, ta xin ghi nhận trong lòng, nhưng đúng như lệnh huynh nói, ta không phải nam tử.

Giọng nói mềm mại này sao có thể không phải của nữ nhi đây?

Lục Sương Dư trợn mắt há mồm, ánh mắt di động trên mặt nàng mấy lần, cuối cùng đưa trở lại, lòng ngổn ngang trăm mối, mặt đỏ bừng nhưng vẫn mạnh miệng:

- Ta không tin, hai người liên hợp gạt ta!

Nguyên Tứ Nhàn liếc Lục Thời Khanh.

Sau ánh mắt không mấy thân thiện, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy kỳ lạ. Trời nắng hầm hập, nàng bị vây chặt ở đây, không thoải mái là phải, nhưng nam tử này sao cũng có bộ dạng như bị người ta thiếu nợ tám trăm lượng hoàng kim thế?

Làm gì có ai đối đãi với “ân nhân cứu muội” như vậy bao giờ. Sinh ra có gương mặt hấp dẫn cả nam lẫn nữ đâu phải lỗi của nàng.

Nàng không kiên nhẫn, nói:

- Ta và lệnh huynh trước đây chưa từng gặp mặt, nói gì tới liên hợp? Chuyện lừa gạt lại càng vô căn cứ, nếu không tin, hôm khác ta khôi phục thân phận nữ nhi, cô lại tới tìm ta là được.

Dứt lời, nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Trời nóng, cáo từ.

Lục Sương Dư sắp khóc.

Ước chừng là nàng ấy muốn lừa mình dối người, vẫn chưa hết hi vọng, giơ tay chắn trước Nguyên Tứ Nhàn, không cho nàng đi, cắn môi nói:

- Huynh không để lại tên, ta biết đi đâu tìm huynh? Huynh như vầy chính là chột dạ!

Nguyên Tứ Nhàn liếc Lục Thời Khanh:

- Ta là ai, tên họ gì, nhà ở đâu, bảo lệnh huynh về điều tra là được.

Bộ quan phục này là theo quy chế chức quan tứ phẩm trong triều. Tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí đó, sao có thể là nhân vật đơn giản? Điều tra một người thôi mà, dễ như trở bàn tay.

Lục Thời Khanh nhàn nhạt nhìn nàng, lạnh giọng nói với muội muội:

- Sương Dư, quay về.

Lục Sương Dư bĩu môi lui về.

Nguyên Tứ Nhàn gật nhẹ đầu với nàng ấy rồi không dừng lại nữa.

Nhưng nàng vẫn chưa thể toại nguyện, mới đi được vài bước liền nghe phía sau vọng tới những tiếng vang kỳ lạ loáng thoáng như tiếng chó chạy, cùng lúc đó là tiếng hét the thé sợ hãi ngắn ngủi vang lên.

Nàng dừng bước, quay đầu, thấy một con chó mực to lớn không biết từ đâu nhảy ra, lao như tên bắn về phía Lục Thời Khanh, khi đến trước mặt y thì nhào tới ngậm miếng ngọc bên hông y tha đi.

“Rắc”, con chó cắn bể miếng ngọc thành hai mảnh, đứng bên chân mở mắt trừng trừng nhìn y, gầm gừ nhẹ.

Lục Sương Dư hét xong, thấy cảnh này, nhất thời quên cố chấp chuyện Nguyên Tứ Nhàn rời đi, cuống quít chắn trước người Lục Thời Khanh, lớn tiếng nói:

- A huynh đừng sợ!

Dứt lời, nàng ấy vung tay ra lệnh cho gia đinh:

- Còn ngây ra đó làm gì? Không mau bắt con chó hoang này lại!

Nguyên Tứ Nhàn đang xoay người, nghe một câu “a huynh đừng sợ” thì suýt trẹo, chân trái giẫm lên chân phải.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy nam tử vừa rồi biểu hiện kiêu căng giờ đây sống lưng cứng ngắc, mặt trắng như tờ giấy, mắt mở to, môi run run, đâu còn chút phong thái uy nghiêm nào.

Gió thổi qua, một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu trượt xuống theo thái dương chỉnh tề của y, tới cái cằm căng thẳng thì đậu ở đó, không rơi xuống.

Y vẫn duy trì tư thế đứng chắp tay không nhúc nhích, nhưng tay nắm chặt thành nắm đấm, bấm khiến xương ngón tay hơi trắng bệch.

Các gia đinh luống cuống tay chân bắt con chó lại. Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, rồi không kiềm được, phì cười.

Chó bị khống chế, Lục Thời Khanh liền nhanh chóng khôi phục trạng thái cũ, mắt nhìn thẳng, từ từ hít một hơi, sau đó cứng nhắc xoay người lạnh lùng nhìn Lục Sương Dư.

Lục Sương Dư kêu “á” lên ngắn ngủi, lập tức hiểu ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.

Chó là sự uy hiếp với a huynh, đây lẽ ra là bí mật gia tộc, a huynh cũng cố sức che giấu với bên ngoài, nhưng nàng lại nhiều lần làm lộ ra trước mặt người ngoài, tới mức bây giờ trong triều hễ là người thấy a huynh chướng mắt đều sẽ đem chó dữ đi trêu chọc huynh ấy. Chẳng hạn như nhi tử độc nhất của Điền Nam vương trong kinh, Nguyên Ngọc.

Nàng dè dặt nhìn Lục Thời Khanh, bụm chặt miệng, tỏ ý về sau tuyệt đối sẽ không nhanh miệng như vậy nữa.

Đồn khắp kinh thành rồi, còn về sau về sáu gì nữa?

Lục Thời Khanh cắn chặt răng, cố nén cơn giận, nhìn về phía người đang sải bước tới trường đình.

So với Lục Thời Khanh bên này thì vóc dáng người mới tới cao lớn khôi ngô hơn một chút, màu da cũng sẫm hơn, từng cử chỉ toát ra phong thái gọn gàng phóng khoáng của người luyện võ. Đây chính là nhi tử duy nhất của Điền Nam vương, Nguyên Ngọc.

Chờ người đó đến gần, môi mỏng của Lục Thời Khanh nhếch lên, nghiến răng nói từng chữ một:

- Nguyên tướng quân tới tìm lệnh khuyển ư?

Con chó săn được huấn luyện cỡ này sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là được người khác sai khiến. Chủ nhân của con chó trước mắt này tới rồi.

Nguyên Ngọc trước tiên đưa mắt nhìn Nguyên Tứ Nhàn, thấy muội muội có dáng dấp như xem trò vui, chưa bị ức hiếp, thì mới quay nhìn trở lại gần đó:

- Lục thị lang đúng là tri âm của Nguyên mỗ.

Dứt lời, hắn đón lấy chó yêu từ tay gia đinh, cụp mắt lộ vẻ vô cùng yêu thương chó:

- Ôi chao, Tiểu Hắc Hắc của tao, tao tìm được mày rồi!

Con chó đen hung hăng dữ tợn ban nãy giờ lập tức ngoan ngoãn, đôi mắt ngấn lệ, hệt như vừa mới bị đánh.

Nguyên Ngọc đặt chó xuống đất, xong chợt vỗ đầu một cái như bừng tỉnh:

- Nguyên mỗ quên mất Lục thị lang không hợp rơ với chó, gia khuyển khiến ngài bị hoảng sợ rồi ư?

Lục Thời Khanh mỉm cười gỡ miếng ngọc bên kia xuống, đưa lên trước, tránh né không đáp:

- Lệnh khuyển thích miếng ngọc của Lục mỗ, chi bằng cầm luôn cả hai miếng đi.

Nguyên Ngọc đa tạ, đưa tay nhận lấy, cúi đầu nói:

- Còn không mau tạ ơn Lục thị lang.

“Gâu gâu!”

Gương mặt tuấn tú của Lục Thời Khanh cứng đờ, mồ hôi trên trán lại tiếp tục rịn ra một lớp dày.

Nguyên Tứ Nhàn nín cười.

Nguyên Ngọc giống như lúc này mới chú ý tới nàng, cố ý không vạch trần thân phận của nàng, kinh ngạc nói:

- Ôi chao, Nhàn đệ, đệ cũng ở đây à? Đã nói hôm nay ghé phủ hàn huyên, huynh đợi lâu quá không thấy đệ tới nên mới cùng gia khuyển ra ngoài tìm kiếm... Bây giờ quả nhiên đi mòn gót giày tìm chẳng được, ai ngờ có được chẳng phí công!

Dứt lời, hắn ra vẻ như muốn bá vai nàng cùng đi.

Xốc nổi, quá xốc nổi.

Khóe môi Nguyên Tứ Nhàn co giật, thấy huynh muội Lục gia nhìn chằm chằm họ như nhìn kẻ khùng thì tiếc hận nói:

- A huynh, đừng diễn nữa, người ta biết muội là nữ nhi rồi.

Nụ cười của Nguyên Ngọc cứng lại, bàn tay sắp bá vai nàng chuyển hướng ngay tức khắc, xoay qua vỗ mạnh vào nhau, xoa xoa, lúng túng ho khụ một tiếng, nói với Lục Thời Khanh đang trưng ra ánh mắt lạnh lùng:

- Ờm... nếu đã như vậy, không còn sớm nữa, chúng ta cũng giải tán thôi. Mời Lục thị lang đi trước?

Lục Thời Khanh liếc con chó chặn đường phía trước, duy trì nụ cười mỉm, giọng lãnh đạm:

- Luận phẩm cấp thân phận, Nguyên tướng quân ở trên Lục mỗ, mời ngài đi trước.

Nguyên Ngọc khoát khoát tay:

- Ôi, không được không được, phẩm cấp đều là hư ảo, ngài hiểu mà, ta chỉ là một tướng quân nhàn tản, có thể trò chuyện với đại hồng nhân trước mặt thánh nhân như ngài là vinh hạnh của ta. Vẫn là mời ngài đi trước, mời ngài đi trước!

Hai bên giằng co, Lục Sương Dư do dự chốc lát, cắn môi hạ quyết tâm nói:

- A huynh, hay là muội đi trước, huynh theo sau muội nhé!

Nụ cười mỉm của Lục Thời Khanh sắp duy trì không nổi, hung dữ trừng muội muội, vung tay muốn mở đường.

“Gâu!”

Mới bước ra một bước, y chợt nghe tiếng chó sủa. Y khựng lại, vội xoay người, mặt tái mét vòng qua đầu kia của trường đình mà đi.

Lục Sương Dư ôm chặt tim đuổi theo.

Nguyên Tứ Nhàn không nhịn nổi nữa, ôm bụng ngồi phịch xuống băng ghế dựa lan can cười rũ rượi.

Nguyên Ngọc chê chưa đủ, tiếp tục thêm dầu vào lửa, hô với theo bóng lưng họ:

- Lục thị lang chân yếu đi thong thả, coi chừng ngã!

Đợi người đi rồi, hắn mới ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống lên đầu gối, trừng mắt với Nguyên Tứ Nhàn, nói:

- Có chuyện gì vậy, muội vừa mới tới Trường An sao lại chọc phải loại người này?

Loại người này là loại người gì?

Nàng thu lại nụ cười, thần sắc vô tội:

- Không trách muội được, không tin huynh hỏi Thập Thúy xem.

Thập Thúy kể lại đầu đuôi sự việc một lần, xong nói:

- Lang quân, tiểu nương tử mới đến, không muốn gây phiền toái cho ngài, đã cố nhẫn nại lắm rồi.

Nguyên Ngọc nghe xong vỗ đầu:

- Đều là lỗi của a huynh. Nói vậy, tên họ Lục này từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra muội nên mới cố tình trưng bản mặt thối ra, đem ân oán giữa y và huynh liên lụy sang muội.

Nguyên Tứ Nhàn chớp chớp mắt khó hiểu:

- Sao y nhận ra muội? Muội chẳng qua hồi năm ngoái... ờ, năm ngoái muội theo cha tiến cung nhận thưởng đúng lúc gặp buổi triều đầu tháng, bá quan tề tụ...

Hèn gì, nàng quấn ngực phẳng, vẽ chân mày thô, cũng tô sẫm da, làm sao mà y vừa nhìn liền thấu thân phận nữ nhi của nàng được, hóa ra là từng gặp khuôn mặt này.

Nàng liếc Nguyên Ngọc:

- Ngược lại muội muốn hỏi, sao a huynh lại chọc tới “loại người này” thế?

Nguyên Ngọc há miệng nhưng khó mà cất tiếng, thấy nàng vẫn ung dung nhìn mình thì đành bĩu môi:

- Cái gã này nhiều chỗ quái đản lắm, thấy cái gì không đối xứng không chỉnh tề là toàn thân khó chịu. Lúc nãy muội cũng thấy đấy, bên hông y treo hai miếng ngọc trái phải giống nhau như đúc, người bình thường có ai như vậy không?

Nàng sững sờ, hồi tưởng lại, gật gù:

- Người kỳ lạ.

Hèn gì bị chó tha đi một miếng ngọc liền dứt khoát bỏ luôn miếng ngọc kia.

- Đó đó! Muội không biết đâu, có lần lên triều, huynh chẳng qua chỉ đứng ló ra ngoài hàng ngũ bá quan nửa cánh tay thôi là toàn thân y không thoải mái, nhắn bá quan từng người một truyền lời xuống chỗ huynh, bảo huynh đứng cho đoan chính chỉnh tề vào. Thánh nhân đang nói chuyện, thấy phía dưới xôn xao, thì thà thì thầm nên mất hứng, thét hỏi tụi huynh đang làm gì, y liền mặt không đổi sắc bước ra khỏi hàng, nói chuyện quái đản huynh đứng không ra đứng cho văn võ cả triều đều nghe!

...

- Muội nói xem, y là quan cung phụng tứ phẩm, mỗi lần lên triều đều phải tham gia, còn huynh chỉ là một người không có chức trách thực, một tháng chỉ có hai ngày mồng một và rằm là đến Tuyên Chính Điện nghe chơi cho biết, lâu lâu mới đi một lần, y nhắm mắt làm ngơ là được, sao lại ức hiếp người ta vậy chứ?

Nguyên Tứ Nhàn cười không thẳng eo nổi, lau nước mắt hồi lâu mới nói:

- Sau đó thì sao, thánh nhân phạt các huynh thế nào?

Nguyên Ngọc càng giận hơn:

- Rõ ràng là y bới móc không phân trường hợp, thế mà thánh nhân chỉ khiển trách huynh!

Dứt lời, hắn than thở:

- Đừng nhắc nữa, ai bảo người ta được thánh nhân yêu thích, có bản lĩnh ỷ sủng mà kiêu chứ.

Nguyên Tứ Nhàn vốn muốn cười nữa, nhưng nghe được câu cuối thì sắc mặt hơi thay đổi:

- Ý huynh là, Lục thị lang này chính là sủng thần của thánh nhân?

Lời tác giả: Lục Thời Khanh: Ngầu được có một chương, sợ đạo diễn Cố vô thường