Nhạc Thiên Vũ cấp tốc quay về Tây quận vương phủ. Trong phủ hiện giờ là một mảnh hỗn loạn, hạ nhân từ trong phòng chạy ra, đi tới đi lui. Nhạc Thiên Vũ đến trước cửa phòng, cất tiếng :” Mẫu thân, Vãn Thanh bên trong ra sao ? “
“Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh gọi tên của hắn, chợt “Oa” một tiếng, thanh âm nỉ non báo hiệu thế gian đã đón thêm một tiểu sinh mệnh .
“Một bé trai !”, bà mụ cao hứng hô to, Nhạc lão phu nhân đi tới ôm lấy hài tử, nhìn Nhạc Thiên Vũ tươi cười rạng rỡ nói :”Thiên Vũ, ngươi được làm cha rồi, ngươi đã có nhi tử, Nhạc gia chúng ta đã có người nối dõi .”
“Đúng, nương à, ta được làm cha rồi “, Nhạc Thiên Vũ vạn phần kích động tiếp nhận tiểu hài tử mong manh, ôm vào trong ngực cẩn thận đu đưa.
” Ngươi nhanh đến cạnh Vãn Thanh đi, để nàng nhìn hài tử một chút.”
“Đúng, đúng”.
Nhạc Thiên Vũ ôm hài tử đi vào trong phòng, Liêu Vãn Thanh thực suy yếu, bất quá khi nhìn đến phu quân đang ôm hài tử, trong lòng liền vạn phần vui sướng : “Thiên Vũ, vì hài tử, ngươi trở về đây đi.”
“Được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt”, Nhạc Thiên Vũ mập mờ ưng thuận, nói thế nào, hắn hiện tại thật không nên kích động thê tử vừa sinh xong.
Nhạc Thiên Vũ đem hài tử đặt trên giường Liêu Vãn Thanh, đi ra ngoài phân phó cho Thành Phi đôi ba chuyện, sau đó quay trở lại bên thê tử.
Một tháng trôi qua nhanh, Liêu Vãn Thanh đã có thể ôm hài tử ở đi lại trong phòng ngủ. Nhạc Thiên Vũ đặt tên cho tiểu hài tử là Nhạc Long Uy, mỗi ngày cùng thê nhi một nhà hoà thuận vui vẻ, Nhạc lão phu nhân thân thể vốn có bệnh nhẹ, nay thấy nhi tử trở về, sức khỏe cũng khá lên rất nhiều.
*********
Lại nói tại Noãn Trần Cư, Tiêu Lăng đang thu mình trong hai tấm chăn tìm chút hơi ấm. Cổ cùng tay chân của y đều phải mang thiết liên (xích sắt) không thể mặc quần áo, chỉ có thể miễn cưỡng dùng chăn che thân.
Nghe tin Nhạc Thiên Vũ đã có một tiểu nam hài, Tiêu Lăng trong lòng rất vui vẻ, ngày ngày đều uống rượu. Tối hôm nay, Tiêu Lăng đã ngà ngà say, tiễn Mạc Đồng hay đến trò chuyện bên người rồi mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng. Đêm đã khuya, đại môn Noãn Trần Cư chợt nhẹ nhàng khai mở, một hắc y nhân lẳng lặng tiến vào, lưỡi dao sắc bén dưới ánh trăng tỏa ra hàn khí mãnh liệt, Tiêu Lăng giật mình tỉnh giấc .
“Ngươi là ai?”
“Là ta ! “
“Vân Tùng ?”, Tiêu Lăng nhận ra thanh âm của hắn, quát hỏi:”Ngươi vẫn muốn giết ta ? Rốt cuộc là vì sao ?”
“Ta chịu đựng khuất nhục nhiều như vậy là mong có thể giết ngươi cùng Nhạc Thiên Vũ, báo thù cho Diêu gia.”
“Diêu gia”, Tiêu Lăng cả kinh:” Ngươi là nhi tử của Diêu Thành Kì ?”
“Đúng, ta chính là nhi tử của Diêu Thành Kì, Diêu Vân Tể.”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài Noãn Trần Cư đột nhiên bừng bừng đuốc sáng, mười mấy quân binh võ trang kĩ lưỡng nhanh chóng tiến vào, bao vây Vân Tùng ở giữa phòng.
Thành Phi quát to:” Bắt hắn !”
Vân Tùng thoáng ngẩn người, xuất kiếm hướng phía ngoài phóng ra, nhưng võ công của hắn vốn không xuất chúng như phụ thân Diêu Thành Kì, được mấy hiệp liền bị đánh rơi kiếm, chịu cho quân binh bắt sống .
Thành Phi đặt đao kề trên cổ Vân Tùng :”Diêu Vân Tể, Vương gia đã nói, nếu ngươi dám tới thích sát Tiêu Lăng, bắt được liền lập tức tử hình, chịu chết đi.”
Vân Tùng nghe xong, nhắm mắt lại, chợt nghe tiếng “Đinh đương” bên tai, một đao chưa kịp hạ đã bị bầu rượu của Tiêu Lăng hất văng khỏi tay Thành Phi.
“Chậm đã”, Tiêu Lăng lên tiếng :”Thả hắn đi.”
“Tiêu Lăng”, Thành Phi nói,”Đây là mệnh lệnh của Vương gia .”
“Ta nói ngươi thả hắn”, Tiêu Lăng quát:”Ca ca ta đâu có nói ngươi được quyền kháng lệnh ta ! Noãn Các này, một nửa do ta làm chủ, ngươi dám trái lời, ta quyết không tha cho ngươi.”
“Tuân lệnh, Tiêu tướng quân”, Thành Phi bất đắc dĩ buông Vân Tùng ra.
“Diêu Vân Tể, ngươi đi đi”, Tiêu Lăng tiếp lời,”Đừng để thù hận phá hủy bản thân, không nói đến võ công, chỉ luận về tâm kế, ngươi căn bản đấu không nổi với ca ca ta. Không phải chúng ta muốn sát hại phụ thân ngươi, hắn khởi binh tạo phản, ca ca ta là phụng mệnh chinh phạt.”
“Cha ta không tạo phản”, Vân Tùng lớn tiếng phản ứng :” tạo phản là ý định của Liêu Huy, nhưng khi mọi chuyện vỡ lở hắn liền làm con rùa rụt đầu, cha ta tính tình cương liệt lại cực kỳ tự phụ, nếu làm liền quyết làm tới cùng, ông cũng quá mức nhân nghĩa, đến chết cũng chưa nói ra Liêu Huy. Giết ngươi cùng Nhạc Thiên Vũ chưa phải là tất cả, ta càng muốn phải giết được Liêu Huy. Tiếc thay hắn so với Nhạc Thiên Vũ còn cẩn thận gấp vạn lần, hắn tuy rằng không biết ta, cũng đã rất khó tiếp cận, ngay cả lúc thượng ta ở Phiêu Nam Các, hắn trước tiên liền rà soát một lượt thân thể ta.
Ta thật muốn giết ngươi cùng Nhạc Thiên Vũ , cha ta dù sao cũng là trực tiếp chết bởi tay các ngươi, nhưng . . . Tiêu Lăng, ta đã từng có cơ hội hạ thủ lại chẳng thể xuống tay, bởi ta cảm thấy giết các ngươi không bằng nói cho các ngươi chân tướng, ta hận ngươi cùng Nhạc Thiên Vũ, nhưng ta cũng tin vào lực lượng của Tây quận cùng uy danh hai người các ngươi. Liêu Huy sớm muộn cũng tạo phản, các ngươi nếu có cơ hội hãy thay Diêu gia ta báo thù rửa oan.”
Vân Tùng dứt lời, xuất ra ám khí mang theo bên người lướt qua cổ, khóe môi lập tức tràn ra một ngụm máu đen, tiếp đó toàn thân ngã xuống đất.
“Diêu Vân Tể !!!”, Tiêu Lăng hô to, lòng thập phần nuối tiếc, thở dài nói :”Thành Phi, hồi báo cùng Vương gia là Vân Tùng đã chết, lời hắn nói về Liêu Vương vừa rồi đều là hồ ngôn loạn ngữ, không được nghe theo cũng không cho phép lan truyền ra ngoài, bằng không, Vương gia ắt chém đầu các ngươi. . . còn nữa, hãy an táng tử tế cho hắn.”
“Tuân lệnh”, Thành Phi sai người nâng thi thể Vân Tùng ra ngoài. Kẻ đã chết, kẻ rời đi, Tiêu Lăng giương mắt nhìn thấy Mạc Đồng đang hướng y khẽ cười, còn giơ ngón cái về phía y tán thưởng. Tiêu Lăng lắc lắc ‘vòng trang sức’ trên tay, bất đắc dĩ cười cười :”Cám ơn ngươi. Thôi giúp ta đóng cửa vào, ta thật lạnh.”
*********
Trong vương phủ, Nhạc Thiên Vũ đang đùa cùng nhi tử, Liêu Vãn Thanh đột nhiên lên tiếng :”Thiên Vũ, ta muốn mang Uy nhi đến Đông quận một thời gian, nương vì không muốn ly khai Uy nhi nên cũng cùng đi với chúng ta, Tây quận quá khô hanh, không tốt bằng khí hậu Đông Tuấn, chờ Uy nhi lớn một chút, chúng ta sẽ trở về.”
Nhạc Thiên Vũ không có trả lời ngay, ngẫm nghĩ một lát sau mới cười nói :”Vãn Thanh, nàng muốn gì cứ nói thẳng, ta không thích nữ nhân quá hàm súc.”
“Ta. . . không muốn nhi tử có một di nương (mẹ hai) không ra di nương, mà nghĩa phụ cũng chẳng ra nghĩa phụ .”
“Ngươi nói Tiêu Lăng?”
“Còn có thể là ai khác, chẳng lẽ nói Mạc Đồng, ta còn nghĩ ngươi đối với Tiêu Lăng có bao nhiêu . . . “
“Im miệng”, Nhạc Thiên Vũ lạnh lùng nói,”Ngươi muốn đi cứ đi, còn nhi tử. . . “, giọng hắn có chút rung động,” . . . nhi tử là của ngươi, ta đời này không có tư cách quản ngươi, cũng không thể đoạt con của ngươi, ngươi muốn, liền dẫn nó đi đi.”
“Ngươi. . . “, Liêu Vãn Thanh bi thương không ngớt, rơi lệ nói:”Ngươi vì Tiêu Lăng ngay cả nhi tử cũng không cần?”
“Thực xin lỗi”.
“Hảo, ta đi, ta sẽ mang Uy nhi đi”, Liêu Vãn Thanh ngay lập tức ôm lấy hài tử hướng đại môn cất bước.
“Vãn Thanh, ngươi đi đâu vậy ?”, Nhạc lão phu nhân đến xem tôn tử (cháu) liền chứng kiến hết thảy.
“Nương”, Liêu Vãn Thanh khóc lóc đáp :” Hắn thà gắn với Tiêu Lăng còn hơn ở bên ta cùng Uy nhi, ta còn lưu lại đây làm gì ! Ta phải về Đông Tuấn !”
“Thiên Vũ, Thiên Vũ, ngươi nói một tiếng đi, đó là con của ngươi, Tiêu Lăng bất quá chỉ là một tên nam thiếp . . .”, Nhạc lão phu nhân khẩn thiết mong nhi tử mình hồi tâm chuyển ý.
“Nương. . . đừng ép ta”.Nhạc Thiên Vũ hốc mắt đỏ au, quay đầu đi, để lại một câu : “Thực xin lỗi, ta không thể thuận theo ngươi.”
“Nhạc Thiên Vũ, ta hận ngươi, ngươi cả đời này đều mơ tưởng gặp lại nhi tử của ngươi”, Liêu Vãn Thanh nước mắt đã cạn, ôm hài tử chạy như điên ra khỏi vương phủ. Khánh Trân đã sớm chuẩn bị xe ngựa, bảo tiêu nàng mang từ Đông Tuấn đến cũng đều sẵn sàng sau xe, Liêu Vãn Thanh bước lên, Vương phủ dần khuất bóng cũng không quay đầu lại.
“Thiên Vũ, Thiên Vũ”, Nhạc lão phu nhân nói : ” Ngươi nhanh đuổi theo khuyên Vãn Thanh cùng hài tử trở về, chờ cả hai đi xa sẽ không kịp mất.”
” Nương, thực xin lỗi, ta không thể.”
Nhìn đến nhi tử một mực cố chấp, nghĩ đến mình vĩnh viễn mất đi tôn tử, Nhạc lão phu nhân trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất, tắt thở.
“Nương. . . Nương. . . ” , Nhạc Thiên Vũ ôm lấy thân thể mẫu thân, lớn tiếng khóc.