Thiếp Cư Noãn Các

Chương 10




Tiêu Lăng đúng hẹn xuất phát đồng loạt cùng Liêu Huy.

Liêu Huy tiến tới hỏi thăm :

“Tiêu tướng quân, thương thế của ngươi thế nào rồi? Nếu chưa ổn, ngươi hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi, chúng ta có thể hội hợp ở Cửu Lâu phố.”

” Tạ ơn Liêu Vương quan tâm “, Tiêu Lăng đáp, “Nô tài vẫn ổn.”

Liêu Huy thấy y kiên quyết, không nói thêm gì nữa . Đoàn người trên lộ trình đều bình an vô sự. Khi tới chỗ đoàn xe trà, sứ thần Ô Hán Quốc cơ hồ cũng tới cùng ngày với họ. Sứ thần mang một hộp vật phẩm đưa tới trạm tiếp nhận hàng hóa.

“Bắt đầu kiểm tra !”

Liêu Huy để sứ thần tự tay mở mở hộp ra. Chiếc hộp không lớn, có thể nói là khá nhỏ, một người đủ khả năng cầm được. Bên trong chứa tám viên trân châu to tròn, vừa thấy đã biết là vật hiếm có.

“Niêm phong “.

Thủ hạ của Liêu Huy dùng vải bọc quanh hộp, bao bên trên là phong ấn màu vàng. Hộ vệ Trương Quân Thành theo sau Liêu Huy tiến lên định cầm, Tiêu Lăng bước ra ngăn lại :

“Chậm đã !” Y quay đầu bẩm với Liêu Huy : “Liêu Vương, hộp này không lớn, để Tiêu Lăng mang bên người đi.”

“Ngươi …”, Trương Quân Thành rất mất hứng, hắn cảm thấy Tiêu Lăng hành động như vậy là làm khó bọn họ.

Tiêu Lăng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói :

“Vương gia của ta lệnh rằng dù có để mạng lại cũng phải hộ tống Liêu Vương cùng cống phẩm đảm bảo an toàn, Tiêu Lăng không dám không tuân. Cống phẩm nhỏ gọn như vậy, đặt ở chỗ ta, Tiêu Lăng người còn cống phẩm còn. Các vị huynh trưởng sẽ không cùng ta tranh cãi chứ ?”

Y lại chuyển hướng quay sang Liêu Huy : “Liêu Vương, người xem .”

“Cũng tốt “, Liêu Huy cười cười, “Vậy làm phiền Tiêu tướng quân .”

“Là chức trách của nô tài “

Tiêu Lăng nói xong, đem hộp cống phẩm gói kỹ lưỡng, đeo trên người.

*********

Đoàn người đêm xuống liền dừng chân, tá túc ở một khách điếm. Trương Quân Thành thấy Tiêu Lăng thủy chung không rời cống phẩm, kỳ quái liền hỏi :

“Tiêu tướng quân, ngươi còn muốn cùng cống phẩm ngủ sao ?”

“Đúng vậy”, Tiêu Lăng thành thật trả lời , “Ngươi nếu lo lắng có thể cùng ta ngủ một phòng”.

“Ngươi. . . . . .”, Trương Quân Thành tức giận. Gần đó, mấy thủ hạ của Liêu Huy cũng khó chịu.

“Các ngươi không cần phải như vậy”, Liêu Huy cười nói, “Tiêu tướng quân cũng là do tận tâm gắng sức hành sự mà thôi. Như vậy đi, Tiêu tướng quân và bản vương sẽ ngủ cùng nhau, hắn vừa bảo hộ ta, vừa có thể bảo hộ cống phẩm, các ngươi ngủ ở hai phòng bên cạnh chúng ta.”

“Tuân mệnh Vương gia.”

Đêm đến, Tiêu Lăng giúp Liêu Huy chuẩn bị chăn đệm trên giường, còn mình trải chiếu nằm dưới đất. Liêu Huy thấy thế liền hỏi :

“Tiêu Lăng, những lúc ở ngoài, ngươi cũng hầu hạ Vương gia nhà ngươi như vậy sao?”

“Đây là chuyện nô tài thường làm .”

Tiêu Lăng châm một ly trà giúp Liêu Huy, hai tay dâng lên :

“Vương gia mời dùng trà.”

Liêu Huy tiếp nhận, quan sát y rồi nhấp một ngụm.

“Ngươi thật không giống hạ nhân, so sánh trên dưới, bản vương càng cảm thấy ngươi giống quân nhân hơn.”

“Nô tài là thân phận hạ nhân.”

“Ngươi có mong trở thành một vị tướng quân chân chính không ?”Liêu Huy cười hỏi Tiêu Lăng.

“Nô tài không dám nghĩ tới.”

” Có gì đâu mà không dám nghĩ chứ. Ngươi giết Diêu Thành Kì, sớm đã vang danh thiên hạ. Lần này ngươi có công bảo hộ cống phẩm, đợi đến kinh thành, ta có thể cấp ngươi một chức quan.”

“Đa tạ Vương gia , Tiêu Lăng là gia nô của Tây quận vương phủ, tham vọng công danh là mơ tưởng quá phận, ta sẽ không nghĩ nhiều. Vương gia nếu không có chuyện gì khác phân phó, nô tài xin đi ngủ.”

Tiêu Lăng cầm lại ly trà đã cạn trên tay Liêu Huy đặt lên bàn.

“Ngủ đi thôi.”

” Xin vâng. Nếu Vương gia buổi tối có việc thì cứ kêu một tiếng, Tiêu Lăng sẽ thức dậy hầu hạ.”

Y nằm dưới đất, đem hộp cống phẩm đặt ở dưới làm gối đầu , trong tay ôm ngân thương.

*********

Quá nửa đêm, Tiêu Lăng chợt thấy bên cạnh mình có người khẽ ngồi xuống. Nương theo ánh sáng trăng, y thấy người đó là Liêu Huy, bàn tay đang chạm vào vết nô ấn trên vai y.

“Vương gia, ngài . . . . . .”- Tiêu Lăng phân vân không biết Liêu Huy muốn làm gì.

“Tiêu Lăng”, Liêu Huy nhẹ giọng nói, “Nơi đây điều kiện không tốt, bản vương ngủ không được. Ngươi xem xem, ánh trăng bên ngoài thật đẹp, không bằng ta và ngươi đi ra ngoài một chút”

Hắn nói xong, ngón tay đặt trên nô ấn của Tiêu Lăng từ từ hạ xuống.

“Dấu ấn của ngươi khắc thật sâu.”

Không rõ vô tình hay hữu ý, ngón tay Liêu Huy lướt qua sườn mông Tiêu Lăng .

“Vương gia”

Tiêu Lăng né tránh bàn tay Liêu Huy, đầu hơi nghiêng, theo bản năng khẽ xê dịch, chân cũng co cụm lại, hành động này lọt vào mắt Liêu Huy . Liêu Huy ngẩn ra, rồi ngay sau đó, hắn vừa cười , vừa lắc lắc đầu nói :

“Ta thật bội phục Vương gia nhà ngươi, nguy hiểm, thật sự là nguy hiểm.”

“Sao cơ ? ” – Tiêu Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung làm cho Liêu Huy lòng có chút run lên.

“Ngươi nghe sẽ không hiểu lời ta nói “

Liêu Huy cười, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Tiêu Lăng, ngắm khuôn mặt , lại nhìn tới phần thân thể tinh tráng, rắn chắc hé lộ qua cổ áo mở rộng.

“Ngươi tuổi còn trẻ, rất được, thực. . . . . . giống một thiếu niên nam tử, cho nên, ta. . . . . . bội phục Vương gia nhà ngươi. . . . . . cũng. . . . . . hâm mộ Vương gia nhà ngươi.”

Nhìn thấy Tiêu Lăng thần sắc mù mờ, Liêu Huy đành nói :

“Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”

“Vâng”

Tiêu Lăng vừa định nằm xuống, chợt nghe “phập” một tiếng, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào, bắn thẳng tới phía sau lưng Liêu Huy. Tiêu Lăng giơ thương cản lại, đánh mũi tên kia rơi xuống. Y đứng lên, hô lớn :

“Bảo hộ Vương gia !”

Hộ vệ ở hai gian bên nghe được tiếng hô của Tiêu Lăng đều chạy đến, vọt vào phòng Liêu Huy cùng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng khẽ phi thân, dùng mũi thương hất hộp cống phẩm đeo lên sau người, thắt chặt dây lưng, nhảy ra ngoài phòng, chỉ thấy hai bóng dáng màu đen nho nhỏ mau lẹ từ bờ tường nhảy ra khỏi khách điếm.

Thủ hạ của Liêu Huy chen chúc hướng ra phía ngoài đuổi theo, Tiêu Lăng đứng im tại chỗ nói :

“Đừng đuổi theo, bọn chúng có hai người. Nơi này bình nguyên, chúng ta rất khó che dấu đội ngũ một ngàn người , có thể bị quan phủ phát hiện. Một ngàn quân đang ở bên ngoài , bọn chúng có thể đến thăm dò lộ trình chúng ta , khả năng xâm nhập như vậy, khinh công chắc chắn không tồi. Dù hai kẻ đó đánh không lại chúng ta, nhưng chúng ta cũng khó lòng truy ra bọn họ, không cần lãng phí sức lực.”

Y vừa dứt lời liền quay người trở về trong phòng, Liêu Huy nhìn y, gật đầu tán dương :

“Khá lắm Tiêu Lăng, ngươi có nguyện ý theo ta quay về Đông Tuấn không ? Bản vương sẽ không để ngươi mang phận nô tài .”

“Đa tạ Vương gia”. Tiêu Lăng chưa nghĩ tới chuyện đó.

Y cuộn trong đệm chăn trải trên mặt đất, lòng thầm nghĩ : “Bản thân mình trưởng thành ở Tây quận vương phủ, một thân sở học đều là ca ca truyền thụ, chỉ cần trên đời có ca ca là đủ. Ở nơi khác, bắt y góp sức vì người khác, bất luận hậu đãi y nhiều tới đâu, y cũng không thể làm được gì . Huống hồ, yêu nam nhân ấy đến mức nào, bị nam nhân ấy thượng như thế nào , tình cảm khắc cốt ghi tâm đó, ai có thể cho y đây … Nhưng ca ca không giống mình, hắn phải chịu nhiều ràng buộc. Những ràng buộc ấy vây khốn hắn, cũng vây khốn chính mình. Nếu không có tình yêu đối với ca ca, y đã chẳng mang thân phận gia nô, không chừng giờ đây đang du ngoạn thiên nhai, bốn biển là nhà, tướng quân hay không tướng quân , y nào ham thích. “