Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 82: Tiểu cô nương, xin thất lễ!




Sau màn chiêm ngưỡng chỉ pháp “Tam Hoa Chỉ” của Bạch Văn Sơn, dưới khán đài đã không còn ồn ào bàn tán nữa.

Chấp sự Lâm Ngạn bước lên, tiếp tục tuyên bố “Trận tiếp theo Hoa Thiên Nhai đấu với Trần Nhất Phàm, mời hai thí sinh vào vị trí!”

Dưới khán đài đang chờ mong màn trình diễn tiếp theo của Đao Xoắn Phong Bạo. Trận trước hắn trình diễn đặc sắc, dư âm đối với người quan chiến vẫn còn lưu lại. Uy lực hầu như có thể nói là kinh diễm. Bọn họ có thể xếp Hoa Thiên Nhai vào vị trí nhất nhì của bảng Tuyển Thiên Tài Chiến.

Lúc này hai thí sinh yên ổn vị trí, tiếng chuông bắt đầu vang lên.

Trần Nhất Phàm hiểu được, Hoa Thiên Nhai là cao thủ dùng đao, có tuyệt học Đao Xoắn cực kỳ khủng bố. Hắn cảm giác đấu với tên này không thích hợp dây dưa, hắn chắp tay nói “Trần Nhất Phàm ta không muốn vòng vo, chỉ cần Hoa Thiên Nhai huynh có thể thoát khỏi tuyệt kỹ của ta là Lưu Quang Diệt Đao Trảm, Trần Nhất Phàm ta sẽ rút khỏi trận này!”

Hắn nói xong, liền trực tiếp động thủ. Hắn phóng về trước sử dụng “Xuyên Không Quyền”, quyền sáo như một lưu quang bắn về phía Hoa Thiên Nhai. Hoa Thiên Nhai rút một thanh bán nguyệt đao ra, xoay người né lưu quang đó đồng thời bổ một nhát đao về thân ảnh của Trần Nhất Phàm. Trần Nhất Phàm nhanh nhẹn dùng quyền sáo gạt đòn tấn công sang một bên, hắn lùi về sau một bước, khom người về trước, sắc mặt vô cùng lạnh. Hắn hét lên “Lưu Quang Diệt Đao Trảm”

Chiêu thức không hề vòng vo, trực tiếp áp sát Hoa Thiên Nhai.

Hoa Thiên Nhai lúc này nhướng chân mày, chiêu thức này đối với đao pháp chính là khắc tinh, nên mới được gọi là diệt đao pháp. Hắn nối hai chui đao lại với nhau, sau đó phóng về phía Trần Nhất Phàm, thanh loan đao xoắn đều, xoay xung quanh Trần Nhất Phàm, bao bọc lấy Trần Nhất Phàm, khiến Trần Nhất Phàm không thể nào tiếp cận được nữa.

Lúc này, Hoa Thiên Nhai áp sát, cầm lấy chui đao, chém một nhát về hướng Trần Nhất Phàm, một đường khí kình kinh khủng bộc phát, chấn động toàn trường. Trần Nhất Phàm dùng quyền sáo chống đỡ, nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau hai mươi trượng. Lúc này hắn nhận ra, quyền sáo đã bị hư hỏng nặng, không thể nào tiếp tục sử dụng được. Đao khí đó rất bạo liệt, hắn lắc đầu chấp nhận thua cuộc.

Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn bước lên lôi đài tuyên bố “Hoa Thiên Nhai thắng. Trận cuối cùng Kim Vô Lại đấu với Ngô Tiên Nhi, mời hai thí sinh lên lôi đài!”

Kim Vô Lại khí thế bước lên lôi đài, thân thể hắn cường tráng, cao rao, hai tay mang hộ oản nhìn như một chiến thần. Về phía Ngô Tiên Nhi, nàng ôm cây đàn màu bạch ngọc, rụt rè bước lên lôi đài. Ánh mắt nàng ta lại đổ dồn về phía Phương Triết, như thể muốn lấy can đảm đi tiếp.

Kim Vô Lại nhìn dáng dấp đối thủ nhỏ bé, hắn mở miệng nói “Tiểu muội tử, ta không thích nhường người khác, nên tiểu muội tử phải cẩn thận!”

Ngô Tiên Nhi không nói gì, ngón trỏ nàng khẽ gãy một âm. Âm thanh mềm mại vang lên rồi vụt tắt cũng là lúc khí thế Ngô Tiên Nhi bạo phát. Nàng hóa thành một tiểu cô nương có một sắc mặt vô cùng lạnh. Điều này khiến Kim Vô Lại nhướng mày.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Ngô Tiên Nhi liền ngồi nhỏm xuống, đặt đàn lên chân mình. Ánh mắt nàng sắc bén, nhìn về đối thủ gãy một khúc đàn, sau đó bàn tay nàng khẽ hướng về trước đánh một cái. Một hư ảnh đại đao bao trùm cả lôi đài, lơ lửng trên không trung. Bàn tay Ngô Tiên Nhi nhẹ nhàng chạm xuống dây đàn, thanh đại đao lập tức chém xuống ngay đỉnh đầu Kim Vô Lại.

Kim Vô Lại thấy vậy, hai hộ oản đập vào nhau vang lên một tiếng “keng” sau đó hắn dùng đôi tay đầy cơ bắp, chộp lấy hư ảnh lưỡi đao, sau đó bóp nát, hư ảnh tiêu thất.

Mọi người quan chiến bên dưới bàn hoàng. Hư ảnh Âm Sát Lục tạo ra, không phải thực chất, hắn vẫn có thể chộp được nó rồi bóp nát, có quá khoa trương hay không.

Ngô Tiên Nhi nàng ta lúc này nhất thời kích động, bị phản chấn phun ra một ngụm máu. Ánh mắt nhìn về phía Kim Vô Lại không thể tin được.

Kim Vô Lại nhìn tiểu cô nương đối diện đang thất thần, hắn trấn an nói “Tiểu muội tử tập trung vào, cứ đánh hết mình!”

Bên dưới lôi đài, Dương Nhất Lang cùng Phương Triết nhất thời nhìn sang Hoa Thiên Nhai. Bọn hắn cảm giác được, Kim Vô Lại cùng Hoa Thiên Nhai là một loại người, thấy mỹ nhân là không thể nào ra tay được.

Hoa Thiên Nhai nhìn về hai tên đang đưa ánh mắt trêu chọc âm thầm oán trách “Hai người các ngươi đưa ánh mắt như thế nhìn ta là có ý gì?”

Trên lôi đài, Ngô Tiên Nhi thở một hơi dài, nàng ta không nghĩ đến sử dụng bảo vật Ty Phong Cầm, uy lực được phát huy Âm Sát Lục chín thành vẫn không làm đối phương yếu thế. Nàng ta nét mặt bắt đầu chăm chú lại. Hai tay đặt lên dây đàn, gãy một khúc nhạc vô cùng du dương, uyển chuyển, đến hô hấp thứ mười thì bắt đầu chuyển sang bi tráng. Sau đó nàng dừng lại, tay phải nàng quơ về trước, năm ngón tay khẽ chạm vào dây đàn gây ra một tiếng động nhỏ. Thình lình trên bầu trời, bao trùm lôi đài là một vạn phi kiếm, mũi kiếm chĩa xuống lôi đài. Khung cảnh hầu như là bao trùm tất cả khoảng trống trên lôi đài, Kim Vô Lại cũng không ngoại lệ.

Bên dưới lôi đài, toàn trường nín thở, bọn họ không thể nào tin được một vạn phi kiếm đang chĩa mũi sào xuống lôi đài, khung cảnh cực kỳ kinh thế. Đây chính là tuyệt kỹ gì mới có thể tạo ra được như vậy.

Ngô Tiên Nhi bàn tay khẽ vỗ nhẹ xuống cây đàn, chậm rãi hô “Vạn Kiếm Đăng Phong!”

m Sát Lục, thức cuối Vạn Kiếm Đăng Phong, bạo phát!

Kim Vô Lại ánh mắt nhìn lên vạn kiếm trên không, hắn cảm giác không thể coi thường chiêu này. Hắn hai chân giang rộng ra, toàn thân bạo phát ra kình lực. Sau đó hai hộ oản trên tay hắn đánh vào nhau tạo ra một tiếng “keng” vang dội, đinh tai nhức óc. m thanh đó hầu như là khiến toàn trường phải bịt lỗ tai lại vì quá khủng bố.

Chuyện phát sinh tiếp theo đó là vạn kiếm lao về phía hắn, hắn đơn giản dùng nắm đấm đánh bay từng phi kiếm rơi về phía hắn. Khung cảnh giống như hắn, đương đầu với cả một thế giới phi kiếm, cơ thể hắn hùng tráng ngạo nghễ, đối mặt tất cả.

Ngô Tiên Nhi ở xa quan sát, ánh mắt nàng hầu như không chớp mắt được. Đây chính là chiêu thức uy chấn giang hồ của Khúc Linh Các, không người có thể đối kháng được, đây là chiêu sẽ hút cạn tất cả sinh lực nàng, khiến nàng phút chốc sẽ trở thành một tiểu cô nương yếu đuối bình thường.

Lúc này Kim Vô Lại đã phá giải toàn bộ phi kiếm trên lôi đài, ánh mắt hắn đưa về phía Ngô Tiên Nhi. Trong con mắt đó chứa đựng một sự cuồng nhiệt, hắn đánh thật sảng khoái.

Hắn liền vận dụng kình lực, nắm đấm nện xuống lôi đài, tức thời lôi đài nát vụng tạo ra một vết nứt lao về phía Ngô Tiên Nhi. Nàng ta lúc này vô cùng suy nhược, không thể nào đối kháng được, bị hất tung lên không trung, nét mặt vô cùng hoảng hốt, cây đàn cũng rời khỏi tay nàng.

Kim Vô Lại không nghĩ đến đối phương đã không còn sức chiến đấu, hắn thấy hối hận liền phóng nhanh về trước chộp lấy cây đàn màu bạch ngọc, hắn nhìn bóng dáng Ngô Tiên Nhi đang rơi xuống, hắn ngại ngùng nói “Tiểu cô nương, xin thất lễ!”

Hắn nhanh chóng phóng lên, bế lấy nàng. Cơ thể nhỏ nhắn hầu như nằm trọn trong lòng ngực hắn. Nhất thời, khung cảnh chiến đấu oanh oanh liệt liệt hóa thành một màn đậm chất ngôn tình.

Toàn trường nhìn khung cảnh đó đều “ồ” lên. Dương Nhất Lang cùng Phương Triết lại đưa ánh mắt về phía Hoa Thiên Nhai, lần này là ánh mắt khi dễ. Ý nói “Về bổn sự, Hoa huynh đệ kém hơn hắn nhiều!”

Khóe miệng Hoa Thiên Nhai giật giật, lại âm thầm oán trách “Hai tên này, không phải cứ thấy tràng cảnh nam nữ tình trường lại nghĩ đến ta, có oan uổng ta không?”

Kim Vô Lại bỏ Ngô Tiên Nhi ra, nét mặt hắn chuyển sang màu đỏ, thậm chí nàng ta cũng vô cùng lúng túng, không biết phải cư xử như thế nào. Bên dưới khán đài nhất thời vang lên một tràng vỗ tay cho hai người bọn họ. Hai người lúc này càng lúng túng hơn.

Lúc này tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu kết thúc.

Cả hai bước xuống lôi đài trước sự cổ vũ của người quan chiến. Chấp sự Lâm Ngạn bước lên tuyên bố “Trận cuối cùng của ngày thứ ba, Kim Vô Lại thắng!”

Hắn nói xong, đưa mắt nhìn về hướng tổng chấp sự Tống Thiên Khanh chờ ý kiến. Tổng chấp sự Tống Thiên Khanh không phản ứng, hắn thấy vậy liền tuyên bố “Hôm nay kết thúc, tất cả thí sinh trở về. Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng chọn ra nhất bảng, cùng tứ cường đến Trung Châu tam gia Thiên Tài Chiến”

Lão viện trưởng lúc này tiến lại gần bọn người Phương triết cùng Hoa Thiên Nhai tập hợp. Trong lòng lão đang nở hoa, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Trong lần Tuyển Thiên Tài Chiến lần này Thanh Nguyên Quốc trước mắt đã chiếm được hai vị trí đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến. Trong đó người lão đánh giá cao nhất là Phương Triết hoàn toàn không để lão thất vọng.

Lão nói “Lần Tuyển Thiên Tài Chiến lần này trước mắt đã có một thắng lợi không nhỏ. Sau khi kết thúc Tuyển Thiên Tài Chiến, gia tộc các người sẽ chiếm lợi ích không nhỏ. Thí sinh tham gia Thiên Tài Chiến ở Trung Châu, triều đính sẽ trọng thưởng một triệu lượng bạch kim cho gia tộc hắn, miễn thuế mười năm. Đây chính là phần thưởng trước khi đi bọn ta đã thông qua. Nên các ngươi trước vui vẻ đi!”

Phương Triết nghe nói đến một triệu lượng bạch kim, đôi mắt hắn nháy mấy lần. Hắn cảm giác, một triệu lượng bạch kim là con số không nhỏ a. Đặc biệt là hắn nhìn sang Hoa Thiên Nhai, biểu hiện của hắn vô cùng đặc sắc. Hoa Thiên Nhai, hắn rất muốn cười nhưng đang cố nhịn, hắn vẫn ráng giữ nét lãnh đạm trước mặt mọi người.

Phương Triết vịnh lấy vai hắn, vỗ một cái, hắn tươi cười nói “Muốn hét lên thì cứ tự nhiên, đừng cố nhịn, Hoa huynh!”

Hoa Thiên Nhai như bị trúng huyệt cười, hắn ngoác miệng cười thật lớn trước mặt mọi người. Những đồng bạn nhìn thấy biểu hiện của hắn lần đầu tiên thất thố, cũng không nhịn được liền cười theo, không khí nhất thời tràn ngập tiếng cười ở đoàn Thanh Nguyên Quốc.

Trong lòng Hoa Thiên Nhai, hắn rất muốn khóc, hình tượng băng lãnh từ đầu đến cuối đã mất hết. Nhưng hắn vẫn cố gắng tự an ủi, tự an ủi bản thân “Một triệu lượng bạch kim a, cho dù mất mặt thêm một lần nữa vẫn không sao!”