Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 54: Ta không biết dùng kiếm, ta chỉ biết… phóng phi kiếm!




Hàn Thiếu Bảo không thể nhịn được vị hôn thê mình đi bên cạnh một tiểu tử lạ lẫm, lại vô cùng thân mật. Đây là quá sức chịu đựng của hắn, hắn âm lãnh nói “Ngươi nên dừng lại!”

Phương Triết thoáng nghe tên Hàn Thiếu Bảo giọng điệu, hắn muốn dừng lại, nhưng hắn vẫn bước thêm năm bước nữa. Hắn mới dừng lại, quay lại nhìn Hàn Thiếu Bảo, nét mặt vô tội nói “Vị huynh đài này, có chuyện gì cần giúp đỡ?”

Phương Triết vừa nói, tay hắn càng siết chặt Bạch Nhiên Nhiên hơn. Cô nàng bên cạnh một phen lúng túng. Tiểu tử này, đang chiếm tiện nghi nàng, nhưng nàng vẫn vui vẻ phối hợp, nét mặt nàng rạng rỡ như hoa. Trong lòng lúc này đang nghĩ “Ta chỉ để tiểu đệ chiếm tiện nghi lần này thôi nha”.

Hàn Thiếu Bảo nét mặt đã căng cứng, đôi chân mày nhíu lại. Hắn gắt giọng nói “Ngươi biết, ngươi đang đối đầu với ai không?”

Phương Triết tỏ ra chán ghét nói “Ta rất không thích lời đe dọa!”

Bạch Nhiên Nhiên lúc này mới lên tiếng “Hàn công tử trước về đi, nơi đây là Thái Học Viện, không phải Hàn phủ!”

Hàn Thiếu Bảo nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của nàng ta đối với Phương Triết, trong lòng vô cùng không cam tâm. Hắn nói “Ta có gì không tốt?”

Bạch Nhiên Nhiên thờ ơ nói “Chỉ là ta không thích ngươi!”

Nàng nhìn sang Phương Triết nói tiếp “Đây là hôn phu ta, Phương Triết! Ngươi không tin, có thể về Bạch gia hỏi phụ thân ta”

Phương Triết trong lòng cảm khái, nàng thật sự nói dối đạt tới trình độ này sao. Phương Triết bên ngoài vẫn phối hợp với Bạch Nhiên Nhiên, hắn nhìn Hàn Thiếu Bảo xác định “Ta cùng nàng lần đầu gặp như đã quen từ trước, trưởng bối bọn ta cũng đã đồng ý hôn sự. Ngươi và nàng có duyên không phận, thật có lỗi!”

Bạch Nhiên Nhiên trố mắt ra nhìn Phương Triết, tiểu tử này thật sự phối hợp ăn ý như vậy.

Hàn Thiếu Bảo cắn chặt răng, hắn quả thật không thể nào nuốt trôi cục tức này. Hắn theo đuổi nàng bao năm chứ, cuối cùng bị dội một bát nước lạnh. Hắn thật sự không cam tâm.

Hắn nhìn Phương Triết như muốn giết người, nhưng sau đó, hắn hít thở một hơi, lấy lại bình tĩnh nói “Ta đã thua, nhưng tâm chưa phục!”

Phương Triết ngạc nhiên, đối phương trở mặt thật nhanh a. Hắn gặng hỏi “Làm sao để ngươi phục?”

Hàn Thiếu Bảo dứt khoát trả lời “Chỉ cần ngươi bản lĩnh hơn ta, ta thua tâm phục khẩu phục, về sau sẽ không dây dưa với Bạch tiểu thư nữa!”

Phương Triết nghe Hàn Thiếu Bảo muốn so bản lĩnh, nét mặt hắn giả vờ sợ hãi, hắn nói “Ngươi cũng biết ta là thư sinh chân yếu tay mềm, không biết võ công. Nếu muốn so bản lĩnh, ta đề nghị so văn chương!”

Hình dáng Phương Triết bên ngoài mười phần như một tiểu thư sinh chân yếu tay mềm, da trắng, mặt búng ra sữa. Đây chính là tạo hình của một tiểu bạch kiểm không sai biệt lắm.

Hàn Thiết Bảo trong lòng nở hoa. Hắn cảm thấy tên thư sinh Phương Triết đúng là ngoài tài năng văn chương ra, hắn chắc hẳn không biết võ công. Loại người này, hắn muốn bóp chết lúc nào cũng được.

Khóe miệng Hàn Thiếu Bảo nhếch lên, hắn nói “Ta lại dốt nát thơ văn, vậy phải làm sao… hay so kiếm đi!”

Phương Triết “a” lên một tiếng, về dùng kiếm hắn chưa cầm qua một lần. Hắn chỉ thấy mấy vị đại ca Phương Long, Phương Hổ múa kiếm điêu luyện âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng hắn quả thật chưa thử qua. Hắn đối Hàn Thiếu Bảo ấp úng “Ta chưa cầm kiếm một lần, làm sao mà so… hay là phóng phi kiếm đi. Ta biết chút ít!”

Hàn Thiếu Bảo nhìn nét mặt Phương Triết mỉm cười, trên nét mặt có một vẻ ngây thơ trong sáng, đây chính là đối tượng thường ngày bị hắn dày vò. Mùi vị này thật sự không sai, hắn quyết định gật đầu.

Bên cạnh, Bạch Nhiên Nhiên âm thành đánh giá Phương Triết. Hắn phương diện giả heo ăn thịt hổ quả thật có năng khiếu thiên bẩm. Hắn không cần giả vờ, nét mặt hắn chính là biểu hiện ngây thơ vô số tội không sai biệt lắm.

Hàn Thiếu Bảo theo sau Phương Triết đến diễn võ tràng. Lúc này trên sân, có mấy trăm võ sinh đang tụ tập báo danh với Vũ Khởi lão sư. Bọn họ nhìn về phía Phương Triết đi cùng Bạch Nhiên Nhiên, bên cạnh là một đám người lạ mặt. Chỉ có Vũ Khởi lão sư là nhận ra Hàn Thiếu Bảo, hắn chính là lão sư mới nhậm chức môn Tinh Hoa Võ Học, đồng môn học với hắn.

Vũ Khởi lão sư tiến lại, chắp tay chào hỏi Hàn Thiếu Bảo, hắn nói “Hàn lão sư đến thăm dò tiết học của Vũ mỗ sao?”

Hàn Thiếu Bảo lắc đầu nói “Bọn ta đến chỉ mượn nhờ địa điểm tỷ thí một lúc, sẽ đi ngay!”

Vũ Khởi lão sư nhìn sang Phương Triết cùng Bạch Nhiên Nhiên, hắn sơ bộ đoán ra nội dung câu chuyện. Lập tức tránh sang một bên quan sát. Chuyện yêu đương bọn trẻ, để bọn chúng tự giải quyết. Trong lòng Vũ Khởi lão sư suy nghĩ như vậy.

Hàn Thiếu Bảo cân nhắc một lúc, hắn bắt đầu đưa ra quy tắc “Để không nói là hiếp đáp ngươi, nên theo ngươi phóng phi kiếm. Khoảng cách từ đây đến tâm bia là hai mươi trượng, mỗi người phóng mười phi kiếm. Ai trúng tâm nhiều nhất sẽ thắng. Ngươi thấy thế nào?”

Phương Triết nghe Hàn Thiếu Bảo đưa ra quy tắc, hắn gật đầu nói “Vậy thì đơn giản, mời Hàn… lão sư ra tay trước!”

Hàn Thiếu Bảo không do dự, tiến về vị trí phóng phi kiếm. Xung quanh có hơn trăm học sinh đang quan sát. Bọn họ vô cùng thích thú, vì màn so tài giữa Phương Triết và Hàn lão sư. Trong đám bọn họ, có người nhận ra Phương Triết mấy ngày trước so tài bắn cung với Mộc Thiên Hải, hầu như là nghiền ép đối phương. Không biết đối với Hàn lão sư, kết quả sẽ như thế nào, bọn họ vô cùng chờ mong.

Hàn Thiếu Bảo giơ tay ra, óng tay áo mở ra, bên trong có hơn hai mươi phi tiêu. Hắn là lão sư Tinh Hoa Võ Học gồm quyền pháp, bắn cung, ám khí và khinh công nên trong người lúc nào cũng có ám khí, là chuyện bình thường.

Hàn Thiếu Bảo cầm trong tay ba phi tiêu, sau đó phóng thẳng về phía tâm bia, tốc độ rất nhanh, cả ba phi tiêu đều ghim chặt vào tâm bia. Bọn học sinh xung quanh ồ lên kinh ngạc. Bọn hắn chỉ có thể mỗi lần phóng một phi tiêu đã là cực hạn, chưa chắc đã trúng mục tiêu. Đằng này Hàn lão sư cả ba phi tiêu đều trúng, đây mới là cao thủ a.

Hàn Thiếu Bảo nhếch khóe miệng cười. Sau đó hắn tiếp tục cầm lên năm phi tiêu phóng liên tục về tâm bia, cuối cùng xuất thêm hai phi tiêu đuổi theo sau. Cả năm phi tiêu đều đồng thời ghim vào trung tâm tấm bia. Điều đáng lưu ý ở đây chính là tốc độ, phi tiêu trước tốc độ chậm hơn phi tiêu sau chỉ một nhịp rất nhỏ, vì thế cả năm đều đồng thời ghim vào cùng một vị trí. Đây chính là khả năng khống chế tốc độ cực hạn của một bậc cao thủ.

Cả trường đều “ồ” lớn lên, không khí sôi động hơn với những tiếng thán phục, không tin vào mắt mình. Thậm chí Vũ Khởi bên cạnh quan sát cũng cảm khái, hắn chưa đạt đến trình độ như vậy.

Màn biểu diễn của Hàn Thiếu Bảo vô cùng đặc sắc, khiến toàn trường rung động. Bọn họ lúc này đánh giá Phương Triết khó có khả năng chiến thắng. Chẳng lẽ lần này hắn lại bịt mắt, như vậy cũng quá khoa trương a. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bọn họ vẫn là chờ mong màn trình diễn tiếp theo.

Hàn Thiếu Bảo mỉm cười mỉa may, hắn nói “Nếu ngươi bỏ cuộc bây giờ, sẽ đỡ mất mặt hơn!”

Phương Triết bước ra vị trí chuẩn bị, nét mặt thờ ơ nhìn Hàn Thiếu Bảo nói “Ta không sao đâu… lão sư!”

Có một vài đồng học hiểu được ý châm chọc của Phương Triết, bọn họ cười, nhưng vô cùng nhỏ. Vị đồng học này thật sự có ý tứ.

Phương Triết bước vào vị trí, hắn bún nhẹ ngón tay vô cùng điêu luyện, thình lình xuất hiện mười thanh phi kiếm bằng trúc trước mặt hắn. Tràn cảnh này vô cùng bất ngờ, khiến các vị đồng học hoa mắt, lại ngạc nhiên. Vì màn trình diễn này giống mấy vị giang hồ dị sĩ, biểu diễn thần hồ kỹ kỹ bán thuốc gia truyền ngoài đường. Bọn họ bắt đầu rộn ràng lên, mở to mắt ra quan sát.

Phương Triết cầm trong tay một thanh phi kiếm, sau đó ném về phía tấm bia cách xa hai mươi trượng. Phi kiếm lao nhanh, xoay một vòng quanh tấm bia, sau đó quét sạch phi tiêu của Hàn Thiếu Bảo rơi xuống, phi kiếm như mất đi điều khiển cũng tự rơi xuống. Tâm bia hiện trạng vô cùng sạch sẽ. Không có một vật gì ghim chặt vào.

Màn trình diễn đầy tính tạp kỹ của Phương Triết lại làm toàn trường “ồ” lên một tiếng. Đây chính là thần hồ kỹ kỳ thật sự a. Điều này thật sự quá đẹp mắt, bọn họ cảm thán liên tục.

Phương Triết liếc nhìn bộ dạng khoa trương của mấy vị đồng học, khuôn mặt hắn có phần vui vẻ. Được đồng bạn cổ vũ, cảm giác cũng rất không tệ.

Phương Triết sau đó tiếp tục ném chín phi kiếm còn lại về phía tâm bia, cả chín phi kiếm đều chen nhau ghim vào đúng vị trí trung tâm, không trật phát nào.

Nét mặt Hàn Thiếu Bảo lúc này lúc trắng lúc đen vô cùng khó chịu. Hắn không nghĩ tới Phương Triết lại có bản lĩnh biểu diễn đặc sắc như vậy. Hắn cũng chưa chắc làm được. Lúc này toàn trường đã rung động, hầu như đều xem Phương Triết là thần tượng.

Hàn Thiếu Bảo cười ha ha đi ra nói “Ván này không tính rồi, Phương học trò đã sai quy tắc!”

Phương Triết nét mặt nghiêm lại, nhìn hắn biểu lộ không hiểu. Hàn Thiếu Bảo giải thích “Quy tắc chính là mười thanh phi kiếm, ai ghim nhiều nhất người đó thắng. Ta đều phóng trúng mười phi tiêu, còn học trò chỉ ghim có chín phi kiếm. Ván này đáng lẽ học trò thua. Nhưng làm một lão sư, ta cho học trò một cơ hội khác!”

Toàn trường xì xào bàn tán, ván này đáng lẽ Phương Triết thắng, nhưng do quy tắc là do Hàn lão sư đặt ra. Nếu suy nghĩ kỹ đúng là Phương Triết thua, nên bọn họ cũng không có ý kiến gì. Chỉ là đáng tiếc, màn trình diễn đặc sắc lại bị phán thua cuộc.

Hàn Thiếu Bảo nói “Vì ván này học trò thua nên chịu thiệt thòi, ván sau so kiếm như thế nào?”

Nét mặt Phương Triết sầm lại.