Trên quảng trường Bát Môn Đài lúc này bắt đầu náo nhiệt hơn khi toàn trường chứng kiến thủ đoạn cực kỳ bá đạo của Vô Lượng Hải Kỳ Nhân Khang Lão.
Chỉ một chiêu thức liền phong ấn nữ Dạ Xoa hoàn toàn.
Nhiều người đặt cược cho Cửu Đạo Minh chiến thắng đã bắt đầu sôi sục trở lại.
Giờ bọn họ chỉ chờ đợi thời gian để xem tên tiểu tử Phương Triết sẽ chết như thế nào và cuối cùng bọn họ chiến thắng cá cược.
Một số ít đặt cược Phương Triết chiến thắng giờ chỉ còn cầu mong kỳ tích xảy ra.
Trên phi hành kiếm Thất Thải Diệu Quang Kiếm, La Chính Hành thể hiện ra ngoài có một chút lo lắng.
Hắn nhìn sang Thiên Chủ La Thiên Bảo dò hỏi “Thiên Chủ lão đệ có tin đại sư huynh sẽ thật sự hạ sát tên tiểu tử đó không?”
Thiên Chủ La Thiên Bảo nghe La Chính Hành nói vậy liền nhếch miệng lên cười.
Thiên Chủ La Thiên Bảo từ tốn nói “Lão huynh có dám cược với ta một trận không? Ta thắng, sư huynh giúp ta quản lý Thiên Sư Đường 1000 năm.
Ta thua sẽ mở cho sư huynh một điền viên riêng biệt muốn chu du lúc nào tùy thích? Sư huynh thấy sao, kích thích chứ?”
La Chính Hành nghe xong, nội tâm nhất thời nhảy dựng.
Từ trước đến nay, Thiên Chủ La Thiên Bảo chưa từng đánh cược dù chỉ một lần.
Không hiểu hôm nay lại sinh ra hứng thú.
La Chính Hành biết rõ thực lực của đại sư huynh mạnh như thế nào.
Cho dù đại sư huynh không vận dụng Đạo của Thiên Sát Chi Đạo nhưng thực lực so ra vẫn trên Phương Triết gấp trăm lần.
La Chính Hành xác định lại “Thiên Chủ lão đệ không nuốt lời chứ?”
Thiên Chủ La Thiên Bảo lấy ra một thẻ bài, điểm chỉ lên đó rồi đưa cho La Chính Hành.
La Chính Hành nhìn đăm đăm thẻ bài rồi nuốt một ngụm nước bọt.
La Chính Hành do dự rồi lấy thẻ bài, điểm chỉ lên đồng ý cá cược.
Thiên Chủ La Thiên Bảo thu thẻ bài lại rồi cười ha ha thích thú.
La Chính Hành không hiểu điều gì khiến một vị Thiên Chủ Thiên Sư Đường sinh ra hứng thú đến như vậy.
Dáng vẻ lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất.
…
Lúc này, bên trong Bát Môn Đài.
Phương Triết nhìn đăm đăm về phía Hoa Lạc Đồng, tâm trạng có chút lo lắng.
Mặc dù Khang Lão đã thu liễm sát khí, nhưng bên trong lão nghĩ gì hắn không hề biết.
Trước giờ, hắn tập trung vào chân lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng tình huống lúc này, hắn hoàn toàn đứng dưới Khang Lão.
Phương Triết chắp tay lại nói “Nếu tiền bối đã nhất quyết như vậy, vãn bối mạn phép đắc tội!”
Nói rồi, Phương Triết xuất ra thanh tiểu kiếm Thiên Thanh.
Thiên Thanh vừa ra tạo ra áp lực khiến Bát Môn Đài nổi lên một cơn gió.
Tiếp theo Phương Triết điểm chỉ về phía Khang Lão, tiểu kiếm Thiên Thanh tức thì lao đến tấn công.
Mỗi một đường đi của Thiên Thanh nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của thanh tiểu kiếm nhấp nháy.
Người bên ngoài nhìn vào, thanh tiểu kiếm tấn công theo một chu kỳ hình vòng tròn nhưng vị trí thay đổi liên tục.
Đặc biệt là chỉ tấn công qua lớp y phục bên ngoài, nếu Khang Lão trúng chiêu cũng chỉ bị thương ngoài da.
Khang Lão nhíu hàng chân mày lại, giơ tay về trước chộp lấy thanh tiểu kiếm rồi thình lình phóng về phía Phương Triết.
Phương Triết bị gián đoạn, cố gắng thi triển “Ngự Kiếm Quyết” ngăn cản nhưng hoàn toàn vô dụng.
Tiểu kiếm lướt qua, lưu lại một đường trên khuôn mặt hắn.
Hắn chưa kịp phản ứng thì Khang Lão lao đến, tung ra một đấm, đánh bay Phương Triết về sau.
Khang Lão quát lên giận dữ “Tiểu tử người đang đùa giỡn ta à?”
Phương Triết chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Khang Lão tiếp tục lao đến, liên tục tung ra liên hoàn đấm.
Mỗi một nắm đấm đều có cân lượng trên vạn cân, hầu như hắn rơi vào thế hạ phong.
Sau một hồi, Phương Triết thoái lui về sau giữ khoảng cách với Khang Lão.
Lúc này Khang Lão mới dừng lại.
Phương Triết biết đây là lúc không thể nhân nhượng liền vận dụng Man Lực.
Chỉ trong một hô hấp, toàn thân được phủ một lớp Hoàng Kim Long Lân.
Giây phút này khiến toàn trường sững sốt.
Thủ đoạn có rất nhiều, nhưng một người có thể tu luyện ra Hoàng Kim Long Lân là một kỳ tích.
Thể tu người đó phải khủng khiếp đến mức độ nào mới đạt được cảnh giới như thế này.
Phương Triết xuất ra Xi Vưu Kiếm rồi lao về phía Khang Lão liên tục quét ngang dọc.
Mỗi một chiêu thức đều mang theo sức công phá trên vạn cân khiến Khang Lão liên tục né tránh.
Sau một hồi, Khang Lão giơ tay sang một bên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện cán thương rồi dần hình thành một thanh trường thương có màu đen huyền.
Mũi thương ánh lên tia sáng rực rỡ kèm theo tử sắc hỏa diễm không ngừng bốc cháy.
Khang Lão không né mà dừng lại cầm trường thương chống đỡ.
Cả hai binh khí va chạm vào nhau liên tục gây ra âm thanh chói tai, đồng thời dư chấn lan tỏa ra xung quanh khiến không khí dập dờn như những cơn sóng.
Khang Lão nhất thời trố mắt ra nhìn khí thế áp bức từ phía Phương Triết.
Thanh hắc thương trong tay lão là thần khí Hắc Diện Thương Long Khí.
Mỗi một hơi thở từ chân long tỏa ra có sức cưỡng ép cực kỳ khủng khiếp.
Một thanh linh khí, bán thần khí thông thường chắc chắn không thể chịu được loại khí tức từ Hắc Diện Thương Long tỏa ra.
Dù thanh kiếm trong tay Phương Triết không có đặc điểm gì nhưng thanh kiếm lại có một độ bền không thể tin nổi.
Lúc này, Phương Triết dừng lại, rút kiếm về sau ở vào trạng thái chuẩn bị tung ra chiêu thức “Vân Du Tiên Kiếm Quyết” thức thứ năm “Vân Du Tiên Thiên Kiếm”.
Áp lực tức thì bạo phát toàn bộ Bát Môn Đài.
Thậm chí không có gió nhưng vẫn khiến y phục Khang Lão bay phất phới.
Khang Lão nhận ra đây là sát chiêu của Phương Triết liền rút trường thương về sau.
Ở vào trạng thái sẵn sàng ứng phó.
Khi kiếm chiêu đã đạt giới hạn cường hoành nhất, Phương Triết bước về trước một kiếm đâm tới.
Uy áp nhanh chóng bạo phát ra, kiếm chiêu huyễn hóa ra một hư ảnh lão đạo nhân một kiếm đâm tới.
Khang Lão hít sâu một hơi, tay cầm trường thương một thương quét một đường từ dưới lên.
Chiêu thức đơn thuần của Khang Lão quét một đường thẳng, đối kháng trực diện với chiêu thức Phương Triết.
Khi hai chiêu thức va chạm vào nhau, âm thanh bạo toạc, hư không chấn nhiếp toàn trường.
Người quan chiến không thể rời khỏi mắt trước tràng cảnh này.
Một bên chiêu thức hoa mỹ, một bên chiêu thức đơn thuần nhưng uy lực một chín một mười.
Cả hai chiêu thức nhanh chóng tiêu tán, uy áp kèm theo đẩy lùi Phương Triết cùng Khang Lão lùi về sau.
Khang Lão chỉ lùi hai bước chân nhưng Phương Triết lùi đến năm bước chân.
Khang Lão tay cầm trường thương run lên một nhịp, ánh mắt nhìn về phía Phương Triết đầy kinh ngạc.
Khang Lão còn đang nghỉ ngơi thì lão phát giác phía trên đỉnh đầu xuất hiện một loại áp lực.
Áp lực này khiến lão phải gợn tóc gáy.
Phương Triết mỉm cười, điểm chỉ hướng xuống.
Tức thì trên đỉnh đầu Khang Lão dao động, hư không vốn bình lặng bất ngờ dập dờn rồi hiển hiên ra một thanh cự kiếm khổng lồ.
Đây chính là “Vô Hình Kiếm” thức thứ ba của “Ngự Kiếm Quyết 2”.
Khi Khang Lão nhận ra thì “Vô Hình Kiếm” đã áp sát, chỉ còn vài hô hấp nữa sẽ chấn nhiếp lão.
Với thực lực của lão ngạnh kháng, vẫn có thể chống chịu được nhưng thân thể hiện tại chỉ là một lớp da lông, không thể nào chịu được uy lực này.
Lão chỉ còn một cách là sử dụng Thiên Sát Chi Môn.
Lão giơ hai tay lên trên, tức thì phía trên đỉnh đầu lão xuất hiện một Thiên Sát Chi Môn to lớn nuốt chửng lấy “Vô Hình Kiếm”.
Chỉ đơn thuần một thao tác đã phá giải hoàn toàn chiêu thức của Phương Triết.
Phương Triết sửng sốt, hắn thở hồng hộc vì vừa rồi hắn vận dụng đồng thời hai chiêu thức cực mạnh.
Nếu không phải trước đó hắn thành công luyện ra Thần Lực, đạt phẩm cấp Thất Phẩm, uy lực chắc chắn sẽ không mạnh bạo như vậy.
La Chính Hành cảm giác bản thân vừa hoa mắt.
Hình ảnh vừa rồi của Phương Triết so với hình ảnh của Thiên Chủ La Thiên Bảo khi còn niên thiếu giống nhau như đúc.
Chiêu thức luôn tạo ra bất ngờ, đặc biệt là “Ngự Kiếm Quyết”.
Thiên Chủ La Thiên Bảo hài lòng gật đầu.
“Vô Hình Kiếm” vận dụng đúng bản chất bất ngờ, uy lực cường bạo có thể nói là át chủ bài của Phương Triết.
La Chính Hành không kìm nén được phải thốt lên “Không khác gì Thiên Chủ lão đệ khi còn trẻ.
Thiên Chủ lão đệ đúng là có mắt nhìn người...”
Thiên Chủ La Thiên Bảo mỉm cười nói “Lão huynh xem, đại sư huynh đã thua cược rồi…”
La Chính Hành gật đầu xác nhận “Đại sư huynh đã vận dụng Đạo của Thiên Sát Chi Đạo cùng Hư Không Bảo Điển.
Xem ra đại sư huynh chuẩn bị nặng tay với tên tiểu tử đó rồi…”
Thiên Chủ La Thiên Bảo thì thầm “Ta lại cảm thấy, tiểu tử này vẫn chưa sử dụng hết bản lĩnh…”