Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 400: Chương 400 Sa Mạc Hải Liêu Bích Nguyên




Sa mạc hải Liêu Bích Nguyên là một vùng hoang mạc nằm ở phía tây nam Thần Vực. Vùng hoang mạc này chiếm một phần lớn lãnh thổ Thần Vực.

Đây là vùng hoang mạc rộng lớn với nhiều di tích cổ xưa còn lưu lại. Điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt nhưng có hàng trăm bộ lạc phân bổ khắp sa mạc.

Dù là vùng hoang mạc, nhưng ở một vài khu vực cố định vẫn có một những dòng sông ngầm trải dài khắp sa mạc hải Liêu Bích Nguyên. Đây có thể được xem là nguồn nước duy nhất duy trì sự sống của các bộ lạc.

Nơi đây còn được xem là khu vực nguy hiểm nhất Thần Vực.

Nguyên nhân không phải do loài hung thú Trùng Sa Mạc ẩn nấp dưới lớp đất cá, mà do có quá nhiều thế lực tụ tập ở sa mạc hải để săn tìm khoáng thạch.

Tại một vài địa điểm trên sa mạc hải Liêu Bích Nguyên, ẩn sâu bên dưới lớp cát mịn là những lớp đất đá rắn chắc, bên dưới có vô số loại khoáng thạch vô cùng trân quý dùng để giao dịch hoặc chế tạo các loại thần khí, pháp khí.

Chính vì khoáng thạch, tài bảo mà sa mạc hải luôn xảy ra giao tranh. Trong đó ba thế lực lớn là Thương Thần Tông, Thất Kiếm Môn và Thiên Sư Đường đóng vai trò then chốt. Một số thế lực nhỏ như Kim Cang Phái, Nam Phủ Đạo Y, Bắc Minh Động, Thiên Hà Sơn cũng chiếm một phần nhỏ khu vực sa mạc hải Liêu Bích Nguyên.

Chính vì nguyên nhân có quá nhiều thế lực lớn nhỏ, nên xung đột lợi ích là một điều không thể tránh khỏi.

Bên cạnh đó còn một thế lực bí ẩn chiếm nhiều khu vực phân bố khắp sa mạc hải. Theo như lời đồn đoán, thế lực đó có tên là Hắc Thiên Địa.

Thế lực này hành sự bí ẩn, sát phạt tàn nhẫn. Đây là nguồn cơn của nhiều vụ án diệt môn ở Thần Vực.


Chỉ là chưa có thế lực nào đứng ra ngăn cản sự bành trướng của tổ chức Hắc Thiên Địa.



Ở giữa sa mạc hải Liêu Bích Nguyên có một bộ lạc tên là Ôn Lạp Túc.

Bộ lạc này có vị trí có thể nói là trung tâm sa mạc với lãnh địa lớn gấp hai lần các bộ lạc khác. Đa phần người trong bộ lạc đều là người bình thường không tu luyện. Người dân trong bộ lạc sống chủ yếu bằng việc chăn nuôi truyền thống như các bộ lạc khác.

Mặc dù là người bình thường sống giữa sa mạc hải, xung quanh luôn có nguy hiểm rình rập như loài Trùng Sa Mạc có kích thước to lớn và loài Cực Ác Chi Chu có kích thước nhỏ như lòng bàn tay, nhưng chỉ cần người trong bộ tộc không rời khỏi khu vực an toàn thì không nguy hiểm đến tính mạng.

Cho đến một ngày, mặt đất xung quanh bộ lạc Ôn Lạp Túc bắt đầu rung động. Sự rung động này báo hiệu cuộc sống yên bình của người dân trong bộ lạc chấm dứt. Ban đầu chỉ là một dư chấn nhỏ rồi dần dần thành một trận động đất rung chuyển toàn bộ phạm vi bộ lạc.

Toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc hoảng sợ rời bỏ nhà cửa tụ tập bên ngoài bộ lạc. Vị trí tâm chấn động cách lối vào bộ lạc chừng hai dặm đường.

Tộc trưởng bộ lạc là một lão giả gầy gò ngoài bảy mươi đứng không vững.

Lão dẫn hai trăm tộc nhân đến vị trí tâm chấn động thăm dò.

Theo một lẽ thường tình, hành động ra bên ngoài bộ lạc chính là tự tìm đường chết. Người nào cũng biết, ở bên trong bộ lạc còn được bảo vệ, khi ra bên ngoài sự cấm kỵ không còn tồn tại. Một số hung thú đói khát sẵn chiền trồi lên khỏi mặt đất xem con người là con mồi béo bở.

Khi lão tộc trưởng cùng tộc nhân đến được vị trí tâm chấn thì phát hiện một hố sâu hun húc. Kích thước hố này bằng ba sải tay tương đương kích thước của một con Trùng Sa Mạc Vương.

Khi lão tộc trưởng cùng hai trăm tộc nhân còn đang phân vân không biết xử lý thế nào thì từ bên trong hố sâu sinh ra lực hút cực kỳ mạnh. Một vài tộc nhân đứng gần miệng hố liền bị hút xuống bên dưới.

Từ bên dưới hố sâu, âm thanh gào thét thảm thiết vang lên, kéo dài được vài hô hấp liền tắt.

Lão tộc trưởng hoảng hốt liền dẫn những người còn lại thoái lui về sau, gấp rút trở về bộ lạc.

Khi lão tộc trưởng cùng nhóm tộc nhân rút lui được hai trăm trượng thì mặt đất bắt đầu nổi lên một cơn sóng bằng cát trắng. Cơn sóng này dập dờn ngăn chặn bước chân thoái lui của tất cả mọi người.

Từ bên dưới mặt đất phóng vút lên một con Trùng Sa Mạc với chiều dài mười lăm trượng.


Lão tộc trưởng cùng tộc nhân nhìn con Trùng Sa Mạc khổng lồ, cơ thể run rẩy khiến đôi chân không thể di chuyển được. Lão cùng nhóm tộc nhân chỉ là người phàm bằng xương bằng thịt, đứng trước một con hung thú khổng lồ, tâm can triệt để chấn động, triệt để hoảng sợ.

Trùng Sa Mạc ngoe nguẩy vài sợi xúc tu trên miệng rộng với nhiều chiếc răng sắc nhọn. Nó tức thì lao xuống, đóp đi hai thành viên trong bộ lạc.

Tất cả tộc nhân còn lại hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Lão tộc trưởng cố gắng lấy lại bình tĩnh hét lên “Các con chia ra bốn hướng đi đường vòng vào khu vực an toàn. Nơi này để lão xử lý!”

Chúng tộc nhân chần chờ một lúc rồi bắt đầu tẻ ra làm bốn hướng với mong muốn phân tán sự chú ý của con Trùng Sa Mạc. Chỉ là bọn họ lại vấp phải hang ổ của Cực Ác Chi Chu có kích thước nhỏ nhưng tốc độ cực kỳ nhanh. Hơn phân nửa số tộc nhân đều bị trúng phải kịch độc của Cực Ác Chi Chu, thân thể tức tốc hóa thành xác chết đen xì.

Lão tộc trưởng nhìn tộc nhân lương thiện bỗng nhiên gặp thảm cảnh. Lão chần chờ một lúc liền lấy ra một thanh tiểu kiếm trong một chiếc túi vải.

Thanh tiểu kiếm này chính là một món quà tặng của một tiên nhân từng ghé thăm bộ lạc Ôn Lạp Túc một lần.

Chính vì độ thân thiên của tộc nhân mà vị tiên nhân kia để lại một thanh tiểu kiếm với lời dặn dò “Khi gặp tuyệt cảnh mới lấy ra dùng!”

Lão ném thanh tiểu kiếm ra, tức thì tiểu kiếm tự động bay lượn một vòng rồi phóng thẳng lên trên không trung. Từ trên không trung, tiểu kiếm bắn thẳng ngay chính giữa đầu của con Trùng Sa Mạc rồi bổ một đường dọc từ trên xuống, cắt rời con Trùng Sa Mạc ra làm hai.

Tiểu kiếm miểu sát Trùng Sa Mạc xong, không dừng lại mà tiếp tục cấm sâu xuống lòng đất mất đi dấu vết.

Lão tộc trưởng run rẩy nhìn tràng cảnh trước mắt, nội tâm xem như thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì mối nguy hại đối với tộc nhân trong bộ lạc đã được loại trừ.


Lão nhìn từng thi thể tộc nhân nằm trên mặt đất, sắc mặt như già thêm vài tuổi.

Lão thở dài “Tai họa tự nhiên ập tới… nếu biết sớm đã dùng đến thần vật này rồi…”

Lão lại lắc đầu cảm thán rồi chống gậy hướng trở về.

Chỉ là lão đi chưa được năm bước thì lão nhận ra bản thân không ổn. Xung quanh đầu óc bỗng chốc ngã nghiêng sang một bên.

Lão chỉ kịp nhìn thấy một nhóm người với gương mặt nham hiểm xuất hiện trong làn bụi cát. Trong ánh mắt nhóm người này bạo lộ ra như sát thần.

Khi làn cát bụi qua đi, hiện rõ ràng hơn là một nhóm gồm hai mươi người trong y phục bụi bẩn như cướp sa mạc. Bên thắt lưng mỗi người dắt một loại vũ khí như những sợi dây xích, đầu có gắng một đoản mâu. Riêng người ở giữa mang y phục màu hồng nhạt khác biệt, gương mặt đầy hung ác.

Hắn phất tay về phía bộ lạc Ôn Lạp Túc rồi chậm rãi ra lệnh “Giết! Không chừa một ai sống sót, tranh thủ tìm khối Càn Khôn Thạch cho ta!”

Thoáng chốc, nhóm hai mươi thuộc hạ nhanh chóng hướng đến bộ lạc Ôn Lạp Túc sát phạt.

Vài hô hấp sau, vô số tiếng gào khóc vang lên.